Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lam Anh bối rối, hai má ửng đỏ. Cô dị ứng mật ong thể nặng nên thể đúng như lời Hasan . Hơn nữa, nếu thực sự xảy chuyện, cho dù là bỏ thuốc nhất định cũng chút ký ức gì đó.
Hasan thấy Lam Anh tin nên đưa tay lên thề:
“Tôi thể thề, sẽ ép buộc em làm điều mà em .”
Lam Anh , hàng mi cong dài khẽ động:
“Tôi... thể tin ?”
Hasan nhoẻn miệng , suy nghĩ trong lòng:
“ mà nhất em hãy suy nghĩ tới việc tiếp nhận tình cảm của . Tôi nghĩ bản cũng đến nỗi tệ. Em thử một vài ưu điểm của xem nào.”
Lam Anh im lặng một hồi. Không tới chuyện Hasan là vương gia rich kid gì đó thì cách giữa hai bọn họ cũng là quá lớn. Ở đất nước , đàn ông phép lấy nhiều vợ. Thật lòng mà như Hasan thiếu phụ nữ để mắt tới. Cô đủ tự tin bản thể khiến ai đổi, chỉ vì một cô mà sống khác .
Hasan như suy nghĩ của Lam Anh, mỉm :
“Thích một cần nghĩ nhiều như thế. Tôi em hề ghét bỏ . Em cùng ở bên chẳng luôn vui vẻ ?”
Nói xong, Hasan tiếp lời:
“Hay em sợ giống những khác, sẽ cưới nhiều vợ?”
Lam Anh gì. Cô ít trẻ tuổi nhiều vợ tại vương quốc của Hasan. Cho dù bề ngoài họ tỏ mâu thuẫn như thường thấy phim cung đấu nhưng ai dám chắc họ cuộc sống hạnh phúc. Hơn nữa Lam Anh tới từ một đất nước nền văn hoá khác biệt với Hasan, đừng tới chuyện nhiều vợ. Chỉ cần đàn ông chung thuỷ khiến gia đình tan nát .
“Tôi nghĩ tới việc kết hôn với bất kỳ ai…”
Hasan khẽ gật đầu. Hắn hài lòng với câu trả lời . Dù lời hứa cũng chỉ như gió thổi bên tai mà thôi. Nói suông thì ích gì chứ. Hắn dùng cả cuộc đời để con gái mặt hiểu trái tim của vị vương gia tên Hasan thực sự chỉ chứa đựng bóng hình của Lam Anh mà thôi.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-5.html.]
Sau khi Hasan rời khỏi phòng Lam Anh mới nhớ cô điểm đến của chuyến bay .
Một lúc , một tiếp viên xinh mang theo một chút nước ép hoa quả tươi và bánh ngọt cho Lam Anh.
“Mời tiểu thư dùng bữa.”
Lam Anh mỉm , “Cô cứ gọi là Lam Anh, đừng gọi là tiểu thư. Tôi quen.”
“Tiểu thư là khách quý của vương gia nên chúng xưng hô cho phép.”
Nữ tiếp viên cúi đầu chào Lam Anh rời .
Trời đất, tên Hasan còn định diễn sâu tới khi nào đây. Không đúng. Hasan mang họ gì nhỉ? Từ tời giờ cô hỏi . Nghe vua Taimur em trai là Hasan mà cái tên vô cùng phổ biến. Cô mở máy tính định online tìm thông tin thì chợt nhớ là làm wifi chứ.
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Lam Anh lớn:
“Mời .”
Nữ tiếp viên mang tới một bộ đồ khác cho cô:
“Tiểu thư thể đồ cho thoải mái. Nếu cần thể giúp tiểu thư. Hôm qua lúc vẫn còn tỉnh chính giúp đồ.”
Lam Anh đỏ mặt:
“Cứ để tự làm.”
Váy áo chính là trong vali của cô mà. Hơn nữa chuẩn đồ cũng thật tâm, lấy đầy đủ ‘phụ kiện’.
“Làm cô lấy đồ . Tôi nhớ đặt mật khẩu.”
“Vương gia đoán mật khẩu. Hơn nữa ngài còn tự tay chuẩn đồ cho cô.”
Cái tên Hasan thực sự hết thuốc chữa. Hắn dám động đồ của cô ? Còn tự tay chọn ‘phụ kiện’. Thực sự mất mặt quá.