Có lẽ điều hối tiếc nhất trong cuộc đời là kịp lời yêu thương với bên cạnh. Lam Anh từng nghĩ bản sẽ oán hận Hasan nhưng giây phút đây mà cô hận nhất chính là bản .
Nhìn Hasan bất động, cô thấy bản chẳng còn chút sức lực nào. Ngay lúc đây, Lam Anh sợ những cận của hoàng hậu làm hại . Cô thực sự theo Hasan tới nơi mà cô và sẽ còn chịu cảnh chia xa.
Hai mắt Lam Anh nhoè , những kí ức chợt ùa về như một thước phim mắt. Lam Anh nhớ về đầu hai họ gặp , hồi tưởng những phút giây vui vẻ mà cô và Hasan từng .
Giá như… Hasan những lời yêu thương mà cô .
Lam Anh ôm chặt Hasan trong vòng tay, khẽ thì thầm:
“Nếu thực sự kiếp , em vẫn gặp Hasan... Em chỉ mong rằng, tới khi đó thể là một tự do, gánh vai vận mệnh của cả một dân tộc… Còn nếu điều đó là thể… em nghĩ bản sẽ một nữa vượt qua tất cả để ở bên .”
…
Hasan nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt gương mặt của Lam Anh. Có lẽ Lam Anh gặp ác mộng nên mới nhiều như . Phải . Cô luôn nghĩ rằng thương nặng tới nỗi chẳng thể tỉnh dậy cô một , làm thể lo lắng chứ.
Là của . Là thể tìm phương án nào khác nên mới khiến Lam Anh chịu tổn thương như .
Hắn cúi , ôm lấy hình mảnh mai của Lam Anh. Những ngày qua cô chịu thiệt thòi , nhất định thời gian tới sẽ bù đắp cho cô.
“Ngủ ngon nhé Lam Anh...”
…
Lam Anh khẽ nheo mắt khi ánh nắng sớm chiếu qua khe cửa. Đây chẳng là phòng riêng của Hasan tại doanh trại ? Tại cô vẫn còn ở đây? Lẽ nào hoàng hậu tống cô ngục?
Hàng chục câu hỏi xuất hiện một lúc khiến Lam Anh đau đầu, chẳng thể tìm câu trả lời. Cô khẽ cựa , định dậy thì bàn tay ai đó siết chặt khiến cô nhúc nhích nổi.
“Hasan…”
Hasan bật khi thấy bên cạnh vẻ hoảng hốt:
“Em nghĩ là ma đúng ? Anh tuy giỏi ngôn ngữ như em nhưng những gì em đều đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-37.html.]
Lam Anh đưa tay véo thật mạnh má của chính . Đau. Cảm giác hết sức chân thực. Nhất định ảo giác.
Thấy Lam Anh hành động như , Hasan nhịn mà thành tiếng:
“Đồ ngốc. Em tuyệt vọng tới mức nghĩ thăng thiên hả?”
Lam Anh ấp úng, cô định kể cho về giấc mơ kì lạ .
Lam Anh đưa tay gần gương mặt của Hasan. Một vết sẹo dài bên má trái tuy rằng quá nghiêm trọng nhưng chắc hẳn vẫn đau. Cô với :
“Vết thương những ngày qua em từng thấy.”
Hasan mỉm :
“Trông tệ lắm đúng ? Tự nhiên thành Hasan mặt sẹo.”
Lam Anh khẽ lắc đầu:
“Em ý đó. Tại mãi tới hôm nay em mới thấy?”
Hasan giải thích rằng và Tuấn Hưng bàn với tất cả những vết thương đều “che đậy” để Lam Anh thể phát hiện Hasan vẫn ngoài hằng đêm. Cũng chính vì điều mà việc điều trị cũng gặp một hạn chế khiến vết thương lâu lành và để sẹo.
Lam Anh nhoẻn miệng . Vết sẹo dường như làm cho Hasan thêm phong trần mà thôi. Hơn nữa bình yên vô sự là điều mà cô dám mơ tưởng.
Hasan nhẹ nhàng ôm lấy con gái thương, thì thầm:
“Vẫn còn sớm. Hay là chúng …”
Lam Anh vội lắc đầu, cô điểm nhẹ trán của Hasan. Người mới tỉnh chuyện linh tinh .
“Không… Tới giờ em giúp Tuấn Hưng và các bác sĩ . Hơn nữa mới tỉnh , cần nghỉ…”
Thực Hasan ý Lam Anh nghỉ ngơi thêm vì hơn ai hết hiểu cô trải qua những gì, chỉ là cái đầu óc trong sáng của cô khiến chẳng thể kiềm chế nổi bản .
Không đợi cho Lam Anh hết câu, Hasan dùng hành động cho cô thấy bản vốn từng thương nặng. Tất cả chỉ là kế hoạch nhằm tìm sơ hở của đối thủ đồng thời tóm gọn kẻ phản bội chính trong đội quân của Hasan mà thôi.