Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lính gác cổng vội vàng quỳ xuống khi nhận Mahamud. Đã lâu họ mới thấy xuất hiện. Có lẽ Mahamud thực sự làm nhiệm vụ đặc biệt cho vương gia Hasan.
“Hiện tại thể gặp vương gia ?”
“Vâng. Bác sĩ Hưng đang băng cho vương gia. Sức khoẻ của ngài hiện tại định. Chỉ là… chỉ là… vẫn tỉnh .”
Vừa tới đây, Lam Anh liền khuỵu xuống. Cô tin những lời đồn đoán suốt đường . Cô cho rằng Hasan thể vượt qua cửa tử… nhưng nhiều ngày như mà từng tỉnh . Lam Anh vội vàng chạy trong khiến quân lính bất ngờ. Họ lập tức chĩa s.ú.n.g về phía cô.
Mahamud lớn:
“Vô lễ. Đó chính là vương phi Lam Anh - mới thành với vương gia Hasan lâu.”
Đám lính canh sợ hãi, vội vàng hành lễ với vương phi.
Lam Anh để ý điều , chạy trong phòng của Hasan để thấy .
Nơi dựng lên khi binh lính của Hasan đóng quân tại đây, điều kiện thể so sánh với bệnh viện . Tại họ đưa về bệnh viện nơi giáo sư Smith đang chứ?
Thấy Lam Anh xuất hiện, Tuấn Hưng bất ngờ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi đồ tay. Anh lập tức đặt đám bông băng xuống tủ bên cạnh giường.
“Sao em tới đây? Ai đưa em tới? Là Mahamud ?”
Tuấn Hưng Lam Anh một lượt tiếp lời:
“Sao em thương như ?”
Lam Anh trả lời câu hỏi của Tuấn Hưng. Cô nắm lấy tay Hasan.
“Anh Hưng… Hasan sẽ tỉnh chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-34.html.]
Tuấn Hưng khẽ gật đầu:
“Không vẫn luôn thiên thần hộ mệnh bên cạnh ? Nhất định chuyện lớn cũng hoá nhỏ mà thôi.”
Lam Anh cảm nhận ấm từ bàn tay của Hasan. Nó thực sự giống với hồi còn ở bên cạnh cô. Lam Anh vươn tay vuốt nhẹ lên gương mặt Hasan. Đôi mắt trũng sâu giống như nhiều ngày mất ngủ .
Tuấn Hưng mang thuốc sát trùng tới mặt Lam Anh.
“Em đó để xử lý vết thương cho.”
Lam Anh mỉm , lời cảm ơn Tuấn Hưng thuật những chuyện xảy đường cho . Cô cũng lý do bản “trái lệnh” Hasan mà tới nơi là vì cô sợ thời gian bên Hasan còn nhiều.
Tuấn Hưng khẽ gật đầu. Anh thể hiểu tâm tư của Lam Anh. Cô nhất định sẽ yên chờ đợi, huống hồ còn sự giúp sức của Mahamud.
…
Nữ tổng quản đưa tay Lam Anh một cốc sữa ấm.
“Người mau uống . Những ngày qua vất vả . Hôm nay cố gắng ngủ sớm một chút. Vương gia nhất định thấy tiều tuỵ như .”
Lam Anh khẽ mỉm . Đã hơn một tuần nhưng tình trạng của Hasan vẫn tiến triển gì, cô luôn tự động viên bản ít nhất là vẫn còn ở đó, vẫn còn thể hy vọng một phép màu.
“Tổng quản cũng nghỉ sớm ạ.”
Nữ tổng quản hành lễ với Lam Anh rời . Bà từng nghĩ một ngày nào đó vương gia Hasan rơi cảnh . Người như ánh dương cao, bao thần dân tại vương quốc ngưỡng mộ nhưng hiện tại ngay cả việc mở mắt yêu đang kề bên cũng là điều thể. Nếu đổi những năm tháng còn cõi đời của bà để vương gia tỉnh bà cũng cam lòng. Cuộc chiến còn kết thúc nhưng hiện tại quân lính của Hasan chẳng như rắn mất đầu . Nghe một trong tướng quân trướng Hasan quy hàng vương gia Assaad.
Nghĩ tới đây bà khẽ thở dài. Cứ thế chẳng trụ bao lâu nữa. Nếu vương gia thực sự rời xa trần thế thì vương phi Lam Anh làm đây?