Ngày hôm sau, tại văn phòng luật Hằng Thịnh.
Trợ lý vừa quan sát sắc mặt của Lệ Mặc Thần, vừa chậm rãi nói: "Hiện tại xem ra, đây là một cuộc tấn công có tổ chức."
"Dư luận nghiêng hẳn về một phía, gần như đều đứng về phía Justice."
"Đối phương vừa bôi nhọ văn phòng luật Hằng Thịnh, vừa tiện tay kéo tất cả mọi người xuống nước." Trợ lý tiếp tục nói: "Tôi đã cử người đi điều tra rồi, hiện tại đã có một vài phỏng đoán ban đầu..."
"Đừng đoán nữa," Lệ Mặc Thần ngả người ra sau ghế, day day sống mũi, "Là Niệm Niệm."
Trợ lý sững người, trợn tròn mắt không thể tin được: "Sao có thể chứ? Luật sư Trình sao có thể đối xử với anh..."
Anh ta nói được một nửa, cảm thấy điều này quá tàn nhẫn đối với Lệ Mặc Thần, liền đổi giọng: "Cô ấy sao có thể không màng đến tâm huyết của anh chứ?"
Trái tim Lệ Mặc Thần truyền đến từng cơn đau âm ỉ.
Những Mẩu Chuyện Con Con
"Justice là người được lợi nhất." Lệ Mặc Thần vẻ mặt nhàn nhạt.
Nhưng lại cảm thấy lúc này chỉ cần chạm nhẹ, anh ta sẽ vỡ vụn.
Đúng vậy, người được lợi thường chính là kẻ gây hại.
Trợ lý vẫn không dám tin: "Cho dù anh và luật sư Trình có cãi nhau, cô ấy cũng sẽ không đối xử với Hằng Thịnh như vậy chứ... Hằng Thịnh nhiều người như vậy, anh..."
"Là Tạ Lạc." Lệ Mặc Thần cắt ngang lời anh ta.
Thế lực của gia tộc Tạ Lạc rất lớn.
Anh ấy nắm tay Trình Niệm Niệm đối phó với Lệ Mặc Thần, biết anh ta không thể phản kháng, cho dù hiện tại Lệ Mặc Thần có đủ mọi cách để rửa sạch thậm chí vẩy ngược lại bát nước bẩn này, nhưng mỗi một lựa chọn, đều sẽ ít nhiều làm tổn thương đến Trình Niệm Niệm.
Cao tay thật, Tạ Lạc.
(Từ đây đổi xưng hô của ngôi ba. Phản diện lộ mặt. Bắt đầu tẩy trắng n9 ạ🙆🏼♀️)
"Đi đăng thông cáo xin lỗi." Lệ Mặc Thần lạnh lùng nói.
Trợ lý muốn nói lại thôi, nhưng vẫn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Văn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Lệ Mặc Thần mở điện thoại, lướt xem những bức ảnh cũ của anh và Trình Niệm Niệm, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn.
Trình Niệm Niệm không nghe anh xin lỗi, cũng không tha thứ, không chấp nhận lời hối hận của anh, không chấp nhận làm lại từ đầu, cô tuyệt tình như vậy, cô vì Tạ Lạc mà ra tay với anh, thậm chí còn cùng Tạ Lạc đối phó với anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/loi-sam-hoi/chuong-35.html.]
Ánh mắt âm u của Lệ Mặc Thần hướng về Tạ Lạc, nhưng so với nỗi đau khổ mà Trình Niệm Niệm mang lại thì chẳng đáng là gì.
Anh muốn cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cứng ngắc.
Nhưng cùng lúc đó, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, rơi xuống màn hình, rơi lên khuôn mặt Trình Niệm Niệm trong màn hình.
—
Trình Niệm Niệm tỉnh dậy vào buổi trưa mới biết chuyện đã xảy ra.
Nhìn thấy thông cáo xin lỗi mà văn phòng luật Hằng Thịnh đã đăng, cô cau mày.
Thái độ đó quả thực có thể gọi là hèn mọn, lời lẽ tự trách và hối hận đã làm lay động trái tim của rất nhiều người.
Ai làm vậy? Trình Niệm Niệm nhìn Tạ Lạc đang nấu cơm trưa trong bếp, tay cầm máy tính bảng từ từ siết chặt.
Không phải anh ta chứ... Rõ ràng hôm qua anh ta đã hứa với cô rồi mà.
Đang ngẩn người, Tạ Lạc bưng thức ăn từ trong bếp ra, mỉm cười dịu dàng với Trình Niệm Niệm: "Mau đến ăn cơm thôi."
Trình Niệm Niệm sững người, theo bản năng tắt máy tính bảng, rồi mới đứng dậy đáp.
"Ừ."
—
Đưa ra quyết định, đăng thông cáo xin lỗi, hành động của Lệ Mặc Thần dứt khoát gọn gàng, trợ lý lo lắng suốt cả ngày, sợ Lệ Mặc Thần vì vậy mà ảnh hưởng đến công việc, dù sao thì những người vì thất tình mà say xỉn phát đ.. iên cũng không phải là ít.
May mà anh ấy là Lệ Mặc Thần, không giống những người đó.
Buổi chiều, dự báo thời tiết cho biết thành Vinh sẽ đón đợt không khí lạnh cuối cùng.
Lệ Mặc Thần xử lý xong tài liệu, tắt máy tính và đèn trong văn phòng, rời khỏi văn phòng luật.
Lái xe về nhà, căn nhà lạnh lẽo và trống trải, vì quá rộng lớn, ngay cả tiếng thở cũng nghe như có tiếng vọng lại.
Rèm cửa tự động kéo ra, đèn chiếu sáng trên tường bật sáng.
Lệ Mặc Thần cởi áo khoác vứt lên ghế, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía ghế sô pha, trên đó đặt một cuốn tạp chí thương mại anh đã đọc hôm qua mà chưa cất đi.
Trước đây, trên ghế sô pha không phải là tạp chí, mà là đồ ăn vặt, là các loại tài liệu vụ án của Trình Niệm Niệm...
Trên sàn nhà cũng luôn bừa bộn, thảm trải sàn có thể bị kéo từ ghế sô pha xuống đất, có lúc Trình Niệm Niệm muốn thức khuya xem tài liệu vụ án, Lệ Mặc Thần không đồng ý, cô có thể trực tiếp ngồi dưới đất ôm chân anh làm nũng.
Lệ Mặc Thần nhớ đến lúc đó Trình Niệm Niệm nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng, trong lòng anh dâng lên từng cơn đau âm ỉ.