Ba ngày sau hôm đó, Trần Viễn không liên lạc.
Tôi cũng không tới công ty anh thêm lần nào.
Nhưng tối thứ tư, khi tôi đang sắp xếp lại đống hồ sơ cũ trong phòng khách, điện thoại bỗng reo lên.
Trên màn hình chỉ hiện hai chữ:
“Trần Viễn.”
Tim tôi đập mạnh.
Tôi hít sâu, mới dám bắt máy:
“Alo?”
Giọng anh khàn khàn, mệt mỏi:
“…Xuống dưới.”
Tôi thoáng sững người:
“Anh… đang ở dưới nhà?”
“Xuống đi.”
Điện thoại ngắt.
Tôi mặc vội chiếc áo khoác mỏng, chạy xuống cầu thang.
Cổng chung cư đêm muộn vắng hoe.
Xe anh đỗ ngay dưới tán cây, đèn xe còn bật vàng ấm.
Trần Viễn tựa lên cửa, tay nhét túi quần, mái tóc hơi rối.
Áo sơ mi đen mở hai cúc cổ, lộ xương quai xanh rắn rỏi.
Anh ngước lên khi tôi chạy tới, đôi mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt tôi rất lâu.
Gió đêm se lạnh, thổi qua giữa chúng tôi.
Cuối cùng, anh khàn giọng:
“Lên xe.”
Tôi không hỏi gì, ngoan ngoãn ngồi ghế phụ.
Anh lái xe rời khỏi khu phố, im lặng suốt nửa giờ.
Chỉ đến khi xe đỗ ở một con dốc quen thuộc, tôi mới nhận ra – đây là nơi anh từng đưa tôi đến vào năm thứ ba hôn nhân.
Kiếp trước, chính ở đây, anh từng nói:
“Nếu em không muốn tiếp tục… anh sẽ ký đơn ly hôn.”
Tôi xiết c.h.ặ.t t.a.y lên đùi, tim chùng xuống.
Không lẽ lần này… vẫn là kết cục đó sao?
Anh tắt máy, im lặng rất lâu.
Khoang xe nhỏ hẹp, chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe cửa.
Cuối cùng, anh cất giọng khàn đặc:
“Tại sao?”
Tôi ngước lên, chạm vào ánh mắt tối ấy:
“Tại sao gì?”
“Tại sao lại là tôi?”
Anh nghiêng người về phía tôi, hơi thở ấm nóng phả lên gò má.
Khoảng cách chỉ còn một tấc, khiến tim tôi run lên.
“Tô An, cô dễ dàng nói yêu vậy sao?”
Tôi siết chặt ngón tay:
“Không dễ. Nhưng tôi không muốn giả vờ lạnh nhạt nữa.”
Anh nhìn tôi rất lâu – ánh mắt lộ ra tia đau đớn.
Giọng trầm thấp:
“Cô từng nói… tôi không xứng.”
Tôi khẽ nhắm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lo-vao-tim-anh/chuong-6-loi-thu-nhan-duoi-anh-den-dem.html.]
Ký ức cũ như mũi kim nhọn xuyên thẳng vào tim.
Phải.
Kiếp trước, trong cơn giận, tôi đã từng nói câu ấy.
Lời nói làm anh im lặng suốt một đêm dài, rồi sáng hôm sau dứt khoát ký đơn ly hôn.
Nếu tôi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân cũ, tôi sẽ không do dự.
Tôi đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt anh – làn da lạnh vì sương đêm.
“Em xin lỗi.”
Anh khựng lại.
Tôi rút tay về, giọng nghẹn:
“Kiếp này… em không muốn bỏ lỡ anh thêm lần nào nữa.”
Anh sững người.
“Kiếp này?”
Tôi mím môi, nước mắt nóng hổi chảy xuống.
Tôi không còn cách nào giấu:
“Em… đã từng sống qua một kiếp khác.”
“Ở đó… chúng ta kết hôn. Rồi ly hôn.”
“Anh… vì kiệt sức… mà mất.”
Khoảng im lặng dài đến ngột ngạt.
Anh nhìn tôi như muốn bóc tách từng lời, tìm xem tôi có điên hay đang nói dối.
Nhưng ánh mắt tôi không còn sợ hãi.
“Anh không cần tin ngay.”
“Chỉ cần anh biết… em thật lòng.”
Tôi cúi đầu, bàn tay run rẩy đặt lên vai anh.
“Em không mong anh tha thứ.”
“Em chỉ muốn lần này… em có thể yêu anh đủ nhiều để anh không phải cô đơn.”
Một giây sau, bàn tay anh chụp lấy cổ tay tôi – lực mạnh đến đau buốt.
Anh kéo tôi sát lại, hơi thở gấp gáp.
“Nếu cô đang đùa giỡn…”
Giọng anh khản đặc, run lên:
“Tôi sẽ không tha thứ.”
Tôi bật khóc, không kịp nói, chỉ siết chặt lấy vai anh.
“Không phải đùa.”
Khoảnh khắc ấy, anh cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi tôi.
Lần này không còn nhẹ lướt – mà là nụ hôn khao khát, dồn nén, gần như tuyệt vọng.
Hơi thở anh trộn lẫn tiếng thở đứt quãng của tôi.
Ngón tay anh luồn vào mái tóc tôi, ghì chặt như sợ tôi tan biến.
Trên lồng n.g.ự.c rắn chắc, nhịp tim anh đập điên cuồng.
Khi môi rời nhau, trán anh tựa lên trán tôi.
Giọng anh rất thấp:
“…Đừng đi nữa.”
Tôi nghẹn ngào, gật đầu.
“Không đi.”
Đêm ấy, chúng tôi ngồi trên con dốc, không ai nói thêm gì.
Chỉ lặng lẽ tựa vào nhau, nghe tiếng gió thổi qua phố vắng.
Một khởi đầu – không còn là sắp đặt.
Mà là thật lòng.