Sau đêm mưa ấy, giữa chúng tôi đã không còn hoàn toàn như trước.
Dù không ai nói ra, nhưng khoảng cách vô hình từng chắn giữa hai người dường như tan đi một phần.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Trần Viễn đã không còn trong căn hộ.
Trên bàn là một tách cà phê còn ấm, cạnh đó đặt một tờ giấy trắng:
“Tôi đi họp. Về muộn.”
Nét chữ của anh vẫn cứng nhắc, nhưng không còn quá lạnh lẽo.
Tim tôi khẽ se lại – anh bắt đầu để ý tôi, theo cách vụng về nhất.
Buổi chiều, tôi đến Minh Độ để gửi một số giấy tờ mà tôi đã chuẩn bị suốt nhiều ngày.
Trong đó có bản kế hoạch chi tiết giúp anh tránh được cú ngáng chân của đối thủ ở dự án Đông Thành – thứ mà kiếp trước đã đẩy anh vào khủng hoảng tài chính.
Tôi chờ ở quầy lễ tân khá lâu.
Đúng lúc đó, thang máy mở ra.
Một cô gái mặc váy công sở màu khói xám bước ra – ánh mắt sắc lạnh lướt qua tôi.
Tôi nhận ra cô ta ngay.
Lâm Nhã – cố vấn pháp lý cấp cao của Minh Độ.
Cũng là người kiếp trước từng ở bên Trần Viễn trong những tháng ngày tăm tối nhất.
Khi ấy, tôi ngỡ cô ta là người thứ ba.
Mãi đến lúc anh chết, tôi mới biết – Lâm Nhã chỉ đơn giản là người duy nhất ở lại khi tôi rời đi.
Cô ta bước tới, đứng ngay trước mặt tôi, giọng nhàn nhạt:
“Tô tiểu thư. Cô tới đây… lại định giở trò gì?”
Tôi hít sâu, ngẩng đầu bình tĩnh:
“Tôi chỉ muốn giúp dự án Đông Thành. Chuyện riêng giữa tôi và Trần Viễn… không liên quan cô.”
Ánh mắt Lâm Nhã thoáng lóe lên khinh miệt.
“Cô cho rằng anh ấy cần cô giúp? Nực cười.”
Tôi siết tay, nhưng không cãi lại.
Nếu là tôi của kiếp trước, có lẽ đã quay lưng bỏ đi.
Nhưng giờ, tôi biết – Trần Viễn không cần một người yêu dễ dàng buông tay.
Tôi cứng giọng:
“Dù cô nghĩ gì, tôi cũng không rút lại ý định.”
“Nếu anh ấy không cần, anh sẽ tự nói.”
Lâm Nhã nhìn tôi rất lâu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh.
“Vậy cô cứ chờ xem.”
Buổi tối, khi tôi trở về, Trần Viễn đã có mặt.
Anh đứng trong phòng khách, tay cầm tập hồ sơ tôi gửi, ánh mắt tối lại.
“Tô An.”
Tôi hít sâu:
“Tôi chỉ muốn giúp.”
“Ai đưa cô tài liệu nội bộ của Minh Độ?”
Giọng anh sắc lạnh, không che giấu sự tức giận.
Tôi im lặng một giây, rồi thành thật:
“Không ai cả. Là tôi nhớ… kiếp tr—”
Tôi kịp cắn chặt môi, dừng lại.
Không thể nói ra chuyện tái sinh.
Anh tiến lên một bước, hơi thở trầm khàn:
“Là cô tự tìm được? Hay Lâm Nhã đưa?”
“Không phải Lâm Nhã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lo-vao-tim-anh/chuong-5-song-gio-thuong-truong-va-nguoi-thu-ba-xuat-hien.html.]
Ánh mắt anh lóe lên ngờ vực.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tim tôi run rẩy.
“Cô đang giấu tôi chuyện gì?”
Tôi muốn nói – tôi giấu anh cả một kiếp người.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ mím môi, lắc đầu.
“Tôi không giấu gì.”
Một im lặng dài căng thẳng.
Anh cười khẩy, giọng rất thấp:
“Cô luôn thế. Đến gần, rồi lại giấu kín.”
Hơi thở anh phả lên gò má tôi – nóng và nặng nề.
“Cô biết tôi ghét nhất điều gì không?”
Tôi run khẽ.
“Ghét nhất… bị người ta thương hại.”
Tôi bất giác đưa tay lên, muốn chạm vào mặt anh.
Nhưng bàn tay anh chặn lại.
“Đừng.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn sâu vào mắt anh – ánh mắt từng đốt cháy tôi suốt mười năm.
“Anh không hiểu.”
Giọng tôi nghẹn lại.
“Tôi không thương hại anh. Tôi…”
Anh siết tay tôi mạnh đến đau buốt.
“Cô làm vậy vì muốn chuộc lỗi? Vì nghĩ tôi đáng thương?”
“Không!”
Tôi bật ra, gần như hét lên:
“Vì tôi yêu anh!”
Không gian lặng đi.
Tiếng mưa đêm lại bắt đầu rơi trên kính.
Trần Viễn sững người.
Ánh mắt anh d.a.o động – lần đầu tiên, tôi thấy rõ ràng sự rạn vỡ trong lớp vỏ lạnh lùng ấy.
Tôi hít một hơi, siết tay anh:
“Tôi biết anh không tin. Nhưng tôi thật lòng.”
“Nếu anh không cần tôi – anh chỉ cần nói.”
Anh không trả lời ngay.
Tôi tưởng mình sẽ nghe một câu cự tuyệt lạnh băng.
Nhưng rất lâu sau, anh buông tay tôi – bước lùi lại, giọng khàn khàn:
“Tôi mệt rồi. Cô về đi.”
Tôi nhìn anh thật lâu – đôi vai rộng đang run nhè nhẹ.
Cuối cùng, tôi xoay người, bước ra cửa.
Nhưng khi bàn tay tôi chạm tay nắm, giọng anh khẽ vang lên phía sau:
“…Cô muốn yêu tôi đến vậy sao?”
Tôi không quay lại.
Chỉ nhắm mắt, giọng nghèn nghẹn:
“Đến vậy.”
Đêm ấy, tôi về nhà một mình.
Mưa lạnh, nhưng lòng tôi không còn trống rỗng như kiếp trước.
Dù anh vẫn chưa tin, tôi cũng đã bắt đầu viết lại câu chuyện của chúng tôi – từ một chương mới.