Lỡ Vào Tim Anh - CHƯƠNG 1 – Mười Năm Hôn Nhân Và Một Cái Chết
Cập nhật lúc: 2025-06-27 07:29:30
Lượt xem: 2
Mười năm hôn nhân, đối với nhiều người, là một quãng đường dài đủ để hai kẻ xa lạ trở thành người thân.
Nhưng đối với tôi và Trần Viễn, đó chỉ là một chuỗi ngày bình lặng đến mức lạnh lẽo.
Anh chưa từng nói yêu tôi.
Chúng tôi kết hôn vì một thỏa thuận – tôi cần sự bảo hộ để thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt với nhà họ Tô, còn anh cần một người vợ “vừa đủ yên tĩnh” để không cản trở tham vọng trên thương trường.
Ngày cưới, anh mặc một bộ vest đen hoàn hảo, nét mặt lạnh tanh, ánh mắt hờ hững nhìn tôi như thể tôi chỉ là một con cờ tạm bợ.
Tôi nghĩ mình không yêu anh.
Thậm chí, tôi từng tin chắc một ngày nào đó, chúng tôi sẽ ly hôn, nhẹ nhàng như khi đặt bút ký hợp đồng mua một căn nhà.
Chúng tôi sống cùng dưới một mái nhà nhưng gần như không trò chuyện.
Anh bận rộn đến khuya, tôi cũng có thế giới riêng.
Hôn nhân của chúng tôi – trong mắt người ngoài – vừa gọn ghẽ vừa đúng mực, chẳng có một vết nứt nào.
Nhưng thật ra, nó trống rỗng đến mức không thể thở được.
Mãi cho đến ngày Trần Viễn chết.
Tai nạn giao thông xảy ra khi anh đang trên đường từ sân bay về nhà – chuyến công tác cuối cùng của anh trong năm.
Người tài xế sống sót, còn anh thì không.
Buổi chiều nhận tin, tôi ngồi sững trong phòng khách, điện thoại trên tay vẫn phát ra giọng nữ nhân viên công ty bảo hiểm:
“Chị Tô, mong chị giữ bình tĩnh… xe mất lái, anh Trần tử vong tại chỗ.”
Tôi không khóc.
Tôi nghĩ, tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôn nhân vốn không có tình yêu – kết thúc cũng chẳng nên quá đau đớn.
Nhưng khi đêm xuống, tôi ngồi một mình trong căn phòng tối om, ánh trăng xuyên qua rèm cửa, soi lên chiếc giường lạnh ngắt.
Tôi mới nhận ra – trái tim mình… trống rỗng đến mức đau nhức.
Ba ngày sau, khi dọn lại tủ hồ sơ của anh, tôi tìm thấy một tập tài liệu dày, bị kẹp chặt trong ngăn kéo khóa.
Đó không phải sổ sách công ty.
Không phải hồ sơ vụ kiện anh từng theo đuổi suốt ba năm.
Mà là… một cuốn sổ tay, gáy da cũ kỹ.
Tôi mở ra.
Trang đầu tiên, nét chữ quen thuộc của Trần Viễn, gọn gàng nhưng không giấu nổi sự vụng về.
“Ngày thứ 10 sau kết hôn: Cô ấy vẫn không nói chuyện với mình. Hình như ghét mình.”
Tôi lật tiếp.
“Ngày thứ 45: Cô ấy thích hoa tử la lan. Mình đã đặt thêm chậu hoa, nhưng không dám nói là mình mua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lo-vao-tim-anh/chuong-1-muoi-nam-hon-nhan-va-mot-cai-chet.html.]
“Ngày thứ 80: Cô ấy đi bệnh viện. Mình muốn đi theo, nhưng sợ cô ấy thấy phiền.”
Trang giấy cuối cùng, nét chữ run rẩy:
“Ngày 3670: Hình như… mình đã yêu cô ấy đến mức không thể rời xa. Nếu có kiếp sau, mong cô ấy được tự do. Mình không muốn trói buộc cô ấy nữa.”
Tôi ngồi sụp xuống sàn, tay siết chặt cuốn sổ, nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy.
Thì ra, suốt mười năm qua, người đàn ông đó không hề vô cảm.
Anh yêu tôi – theo cách vụng về và lặng lẽ nhất.
Anh yêu đến mức sợ hãi, không dám để tôi biết.
Và tôi… đã để tuột mất tất cả.
Đêm hôm ấy, tôi nằm trong phòng, cầm điện thoại nghe lại hộp thư thoại anh từng gửi.
“Tô An… nếu em nghe được tin nhắn này… Anh muốn nói… xin lỗi.”
“Xin lỗi vì chưa bao giờ khiến em hạnh phúc.”
“Xin lỗi vì đã quá kiêu ngạo, để em nghĩ rằng mình không yêu em.”
Giọng nói anh khàn khàn, ngắt quãng.
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, ướt lạnh màn hình.
Tôi nhắm mắt.
Nếu có kiếp sau… tôi thà đánh đổi tất cả, chỉ để được yêu anh thêm một lần.
Không biết tôi đã khóc bao lâu.
Khi tỉnh lại, trời vẫn tối.
Nhưng… tiếng kim giây đồng hồ lặng đi.
Không có gió.
Không có ánh trăng.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Cho đến khi tôi mở mắt – và phát hiện mình đang đứng giữa một hành lang bệnh viện cũ kỹ.
Trước mặt tôi – một chàng trai trẻ, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
Anh đang ký giấy xuất viện, tay phải quấn băng, vệt m.á.u vẫn rịn qua lớp gạc.
Đó là Trần Viễn… của mười năm trước.
Tôi không kịp nghĩ gì.
Chỉ biết trái tim mình đập mạnh đến nỗi đau nhói.
Kiếp này… tôi trở lại rồi.
Trần Viễn… xin anh, lần này… hãy để em yêu anh trước.