Liệu có cầu vồng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-11 17:13:47
Lượt xem: 641
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
7
“Thôi, đừng nói nhảm với cô ta nữa, đã lấy được con dấu rồi thì nhanh chóng lấy đồ đi, kẻo đêm dài lắm mộng.”
Cố Dương liếc nhìn tôi tỏ vẻ ghê tởm.
Ánh mắt anh ta lướt qua bụng phẳng lì của tôi, rồi đáy mắt càng thêm chán ghét.
“Cố Dương… tối nay em muốn ở lại đây.”
Trần Lộ chỉ vào chiếc giường lớn, nũng nịu nép vào lòng Cố Dương, hai người hôn nhau trước mặt tôi như không có ai.
Còn tôi, bị lôi xuống tầng hầm của căn biệt thự này, bị một sợi xích sắt khóa vào góc tường.
Có lẽ vì họ vẫn chưa lấy được một nửa tài sản còn lại của bố tôi, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên tạm thời chưa gi//ết tôi.
Họ chỉ cho tôi một chai nước mỗi ngày.
Tôi nhanh chóng đói đến mức kiệt sức, môi trường ẩm ướt, lạnh lẽo khiến tôi bị sốt.
Sợi xích sắt dài kia luôn khiến tôi sợ hãi, tôi lại nhớ đến một số chuyện trong quá khứ một cách chắp vá.
Tôi bị trói trên giường lớn, bụng đã rất to.
“Thanh nhi, con gái chúng ta sinh ra rồi, em đừng đi nữa, được không?”
“Thanh nhi, anh biết em hậ/n anh, nhưng không sao, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho em, anh sẽ yêu thương em và con gái thật nhiều…”
“Trần Thanh, em nhìn cho rõ, đây là má/u thịt của em, em thật sự muốn bỏ rơi nó sao?”
“Em đi đi Trần Thanh, đi rồi đừng bao giờ quay lại nữa, con gái, anh sẽ nuôi nó khôn lớn.”
Trong cơn sốt mơ màng, tôi sờ thấy chiếc vòng tay rộng trên cổ tay.
Tôi nắm chặt lấy nó vì thấy mát, nhưng không biết thế nào lại chạm vào một cái chốt nhỏ trên đó.
Khi nghe thấy giọng nói của Lệ Tranh, tôi còn tưởng mình đang mơ.
“Trần Thanh, nói chuyện đi.”
Giọng Lệ Tranh lớn hơn một chút, tôi mơ màng ngồi dậy, mới phát hiện ra â/m thanh đó lại phát ra từ chiếc vòng tay của tôi.
Tôi như nắm được cọng cỏ cứu mạng: “Lệ Tranh, cứu tôi…”
“Trần Thanh, đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói, đừng sợ.”
“Tôi… Tôi bị Cố Dương nhốt trong tầng hầm…”
Tôi nghẹn ngào, nhưng cố gắng nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tuệ Lâm hay cười😁
Tôi cứ tưởng Lệ Tranh sẽ nhân cơ hội này mỉa mai, chế giễu tôi vài câu.
Nhưng không hề.
“Ngoan ngoãn đợi anh, anh sẽ nhanh chóng đến cứu em ra.”
“Lệ Tranh…”
“Sao vậy?”
Nước mắt tôi từ từ rơi xuống: “Con gái anh… vẫn ổn chứ? Mấy ngày nay có chịu uống sữa bột không?”
“Không được tốt lắm, nhưng ngoan hơn trước một chút.”
“Xin lỗi.”
Lệ Tranh không nói gì, cúp máy.
Lần thứ ba người canh giữ tôi mang nước đến, bên ngoài vang lên tiếng động lớn của vật nặng va chạm.
Chốc lát sau, cánh cửa sắ/t luôn đóng chặt kia đã bị người ta phá từ bên ngoài.
Lệ Tranh đạp cửa xông vào, vài tia đèn pin chiếu vào người tôi, anh ta bước nhanh đến trước mặt tôi, đang định bế tôi lên thì…
Hai người phía sau anh ta đột nhiên giơ tay, chĩa họng s/ú//g đen ngòm vào thái dương anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lieu-co-cau-vong/chuong-7.html.]
Biến cố bất ngờ này khiến thuộc hạ của Lệ Tranh cũng nhanh chóng rơi vào thế bị động.
“Thanh nhi… Mấy ngày nay đã để em chịu khổ rồi.”
Cố Dương không biết từ đâu đi tới, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi.
“Bây giờ đã bắt được tên ác nhân này rồi, coi như không sao rồi Thanh nhi, chúng ta đến bệ/nh viện trước…”
Cố Dương bế thốc tôi lên, tôi yếu ớt muốn vùng vẫy, nhưng mấy ngày không ăn uống gì, tôi chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi nhìn bọn họ ấn Lệ Tranh xuống đất.
Hắn không chịu quỳ, bị người ta dùng gậy sắt đá/nh mạnh vào khoeo chân.
Hình như bị gãy một chân, hắn nửa quỳ xuống đất trông chật vật vô cùng.
Bàn tay chống xuống đất của hắn bị bọn họ dùng da/o gă/m đâ//m xuyên qua, ghim chặt xuống đất.
“Trần Thanh.” Hắn khàn giọng gọi tên tôi.
Trước mắt tôi hoa lên, cố gắng muốn lên tiếng, nhưng Cố Dương bóp cổ tôi, tôi không nói được một lời nào.
“Trần Thanh…”
Chìm vào hôn mê, â//m thanh cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng Lệ Tranh gọi tên mình.
Lần nữa tỉnh lại, xung quanh là bốn bức tường trắng xóa.
Tôi ngửi thấy mùi thu/ốc sá/t trùng, tiếng tíc tắc của thiết bị bên tai khiến tôi chắc chắn rằng mình đang ở trong bệ/nh viện.
Tôi cố gắng ngồi dậy.
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, bác hai tôi, cũng chính là bố của Trần Lộ, bước vào.
“Trần Thanh, cháu thấy thế nào rồi?”
Ông ta vẫn là bộ dạng hiền từ, phúc hậu đó.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt này, tôi lại thấy nó đáng sợ như rắn rết.
“Chú hai, bác cứ nói thẳng ra đi.”
Ông ta nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên cười:
“Trần Thanh, cháu đúng là thông minh hơn trước rồi, đã vậy thì chú cũng nói thẳng luôn.”
“Anh cả mất đột ngột, con tiện nhân Tần Dung kia lại cấu kết với người khác cuỗm đi một nửa tài sản.”
“Cấu kết với người khác?”
Chú hai liếc nhìn tôi, “Đến nước này thì chú cũng không giấu cháu nữa, con tiện nhân Tần Dung đó, chắc là đã sớm cấu kết với thằng con nuôi của anh cả, Lệ Tranh rồi.”
“Nó cuỗm ti/ền rồi theo Lệ Tranh đến T/am Gi/ác Và/ng, còn nhân lúc hỗn loạn bắ/t có/c cả cháu đi nữa, mục đích chính là con dấu trong tay cháu.”
“Chú và Cố Dương hai năm nay tìm cháu, cũng tốn không ít công sức.”
“Vất vả lắm mới cứu được cháu về, kết quả vì những chuyện p/hi nh/ân tín/h đã trải qua ở T/am G/iác Và/ng, cháu ngày nào cũng gặp ác mộng, bất đắc dĩ, chú và Cố Dương đành đưa cháu đến bệ/nh viện, xóa đi đoạn ký ức đó của cháu.”
“Trần Thanh, cháu nên hiểu rõ, chúng ta đều họ Trần, chúng ta mới là người một nhà, dù thế nào chú cũng sẽ không hại cháu.”
“Bây giờ, chỉ cần cháu có thể khiến Lệ Tranh giao nộp số tà/i sản mà hắn và Tần Dung đã cuỗm đi, chú sẽ để cháu và Cố Dương kết hôn một cách long trọng.”
“Trần Lộ không phải đã sớm cấu kết với Cố Dương rồi sao?”
Chú hai nhìn tôi một cách hiền từ: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, đó chỉ là vở kịch mà chúng ta diễn, để chân thật, mới giấu cháu, mới có thể lừ/a Lệ Tranh từ Ta/m Gi/ác Và/ng về đây.”
Tôi gật đầu: “Tức là, Cố Dương không hề ở bên Trần Lộ?”
“Đương nhiên, trong lòng Cố Dương chỉ có mỗi mình cháu thôi.”
“Tại sao chú hai lại chắc chắn rằng cháu có thể khiến Lệ Tranh giao nộp số t/ài sản kia?”
“Thanh nhi, cháu vẫn chưa nhìn ra sao? Lệ Tranh thích cháu, giữa hai người còn có một đứa con gái, đó chính là điểm yếu của Lệ Tranh.”
Đầu ngón tay tôi run lên dữ dội, nhưng tôi cố gắng chịu đựng, không để lộ ra chút cảm xúc nào.
Đây chính là người thân của tôi, vì gia sản mà bố tôi để lại, bọn họ có thể nhẫn tâm, toan tín/h đến mức này.