Lệ Tư Niên phân tích chuẩn: “Cô sợ ?”
Ôn Tự cũng phủ nhận, “Dung Nguyên Kiệt , sợ chắc cũng nhiều .”
Tình cảnh của cô giờ đây, dường như ai cũng thể bắt nạt cô một . Tạm thời cô sức để chống cự.
Lệ Tư Niên thong thả , “Chỉ vì mời chơi mà sợ thành , cô còn dám giúp Tạ Lâm Châu giải quyết rắc rối ?”
“……”
Ôn Tự suýt quên cô từng dối như thế.
Cô ngập ngừng, “Can đảm là thứ lúc to lúc nhỏ, cũng tùy trường hợp.” Lệ Tư Niên khẩy đầy hàm ý.
“Vậy là cô giờ co rúm , sợ .” Ôn Tự mặt dày đáp, “ .”
“ thể cứ co rúm mãi, vài ngày nữa khi …” Lệ Tư Niên còn an ủi, “Đừng quá lo, tệ nhất Dung Nguyên Kiệt cũng thể ăn tươi nuốt sống cô.”
Ôn Tự “……”
Hai đều im lặng.
Không gì, cũng ngắt cuộc gọi.
Ôn Tự cảm giác vẫn còn chuyện hết, nhưng . Lệ Tư Niên cũng hiểu ý, giữ im lặng.
Lát , cô chịu nổi, lẩm bẩm, “Sao gì?”
Lệ Tư Niên lười chuyện, thẳng thắn, “Chờ cô mở miệng cầu .” “…… Ai mà cầu .”
“Cô cứ quanh co với , chẳng cùng cô đến nhà Dung .” Lệ Tư Niên để ý mặt mũi cô, “Anh Dung Nguyên Kiệt thể chút chuyện, cho cô khó chịu, cô trốn ngày mùng Một thì cũng trốn ngày mùng Mười Lăm, thà tìm chỗ dựa tới đó cho yên tâm, ?”
Ôn Tự cứng miệng, “Đồ của Dung Nguyên Kiệt là đưa , nếu tính sổ, cũng thoát.”
Lệ Tư Niên mà .
Cái thứ đó, chẳng thèm để ý, tính cái gì.
Anh giọng bình thản, “Ừ, Dung Nguyên Kiệt g.i.ế.c chớp mắt, sợ chết.”
“……”
Ôn Tự lật , nghịch chăn ga. Thực Lệ Tư Niên đúng hết.
cô chẳng phản bác .
Lệ Tư Niên bụng đề nghị, “Thế để với Tạ Lâm Châu, để cùng cô nhé?”
Ôn Tự lập tức phản đối, “Không !”
“Sao , để thấy cô vất vả vì , chẳng ?” “…… Tôi, tạo bất ngờ cho , thể để .”
Lệ Tư Niên khinh bỉ , mỉa mai, “Thật cảm động.” Ôn Tự ngượng gì nữa.
Sao gọi điện thoại, rõ dễ dàng giúp . Cô lầm bầm, “Tôi cúp máy đây.”
Cô , câu “ cúp máy đây” đầy thất vọng và giận dỗi , lọt tai đàn ông như đang nhõng nhẽo.
Tai Lệ Tư Niên tê dại một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-95-mo-mieng-cau-xin-toi.html.]
Anh tới quầy bar, chọn một chai rượu mạnh, uống cạn. Rượu cháy cổ họng, lan đến tim, cũng bốc cháy theo. Không thể kìm nén.
……
Ở một biệt thự khác.
Tạ Lâm Châu tắm xong , Thẩm Tri Ý chui lòng .
“Gần đây về nhà ?” Cô hài lòng, “Ban ngày ở công ty, tối về muộn, chẳng thời gian gần gũi .”
Tạ Lâm Châu véo m.ô.n.g cô một cái.
“Em mang thai , đừng quá thèm khát.”
Thẩm Tri Ý đập n.g.ự.c , nhỏ giọng giận dỗi, “Nói bậy gì, là em nhớ .” Tạ Lâm Châu lâu thực sự “xả” , cũng chút nhớ.
Ở bên Ôn Tự thể thỏa mãn, Thẩm Tri Ý đang mang thai. Lưỡng nan.
Anh mất hứng, nét mặt u ám.
Thẩm Tri Ý dò xét, “Sao , về thẫn thờ, nhớ tiểu tam ngoài ?” Tạ Lâm Châu nghẹn thở.
Nếu cô đùa thế, tưởng cô chuyện.
“Làm gì tâm trạng nuôi tiểu tam.” Anh đổi chủ đề, “Ba sắp hết thuốc, nhà loại thuốc đó chỉ đặc quyền mới mua , đó là Lệ Tư Niên.”
Thẩm Tri Ý hiểu , “Anh làm phiền ?” “Lệ Tư Niên còn sống thì là mối đe dọa với .”
Ngón tay Thẩm Tri Ý lướt vòng n.g.ự.c , “Việc thuốc thể lo , sẽ nhờ bên nhà giúp, nếu Lệ Tư Niên buông tha, dùng thuốc khác thế, khó.”
Tạ Lâm Châu , “Vợ, em thật là thương chồng.” Thẩm Tri Ý liếc mắt đưa tình.
Mới mang thai hơn tháng, cô và Tạ Lâm Châu vài “hành sự” quá sức, gần biến cố, nên gần đây kiêng cữ nhiều.
cả hai đều còn trẻ đầy ham …
“Chồng ơi, đây em chăm sóc nhiều , giờ tới lượt phục vụ em nhé?”
Nói cô chui lòng .
Bình thường lúc Tạ Lâm Châu từ chối.
hôm nay , tay luồn áo Thẩm Tri Ý, thấy ghê tởm.
Cảm giác lạ lùng ùa đến, Tạ Lâm Châu giấu , phát tiếng. Thẩm Tri Ý kinh ngạc.
Cô nhan sắc, hiểu Tạ Lâm Châu yêu thích cơ thể đến thế nào, nên khi thấy phản ứng , khỏi tin nổi.
“Anh ghê tởm em ?” Thẩm Tri Ý mặt đỏ đầy tức giận, “Tạ Lâm Châu, em chỉ mang thai, ghê tởm em !?”
Tạ Lâm Châu cũng ngạc nhiên. Sao thế ?
Sao cảm giác như nhiễm cái bệnh của Ôn Tự . Thẩm Tri Ý cáu tiết, đỏ mặt định xuống giường.
Tạ Lâm Châu sợ cô làm ảnh hưởng thai nhi, một tay giữ cô , “Hôm nay mệt quá, bụng chút khó chịu, ghét em.”
Thẩm Tri Ý vùng vằng, một tát đánh mặt .