Tối hôm đó, Bùi Cận Thần về nhà.
Trong nhà vẫn náo nhiệt như thường, cứ như từng chuyện gì xảy , chỉ là Bùi Cảnh Xuyên mặt. Giang Âm ông xử lý chút việc gấp, ăn xong sớm thư phòng.
Bùi Cận Thần gắp một đũa món thích nhất. Là món do Bùi Cảnh Xuyên tự tay nấu.
Ông chắc chắn ở bên ngoài chẳng ăn uống tử tế.
Tâm trạng Bùi Cận Thần chùng xuống, cố nuốt hết một bát cơm chủ động thư phòng.
Giang Âm theo bóng lưng con trai biến mất, rằng nhượng bộ. Lẽ nên vui, nhưng sống mũi cay xè.
Ăn tối xong, Bùi Hằng đưa vợ rời .
“Dựa tính cách của A Thần, chắc còn làm loạn với ba một thời gian. Mẹ, mấy năm tới con sẽ định cư trong nước, chuyện gì cứ gọi con.”
Bùi Hằng dặn dò xong, nắm tay vợ lên xe.
Tuế Tuế ghế phụ, mỉm vẫy tay với Giang Âm. “Mẹ, nhà , đêm gió lạnh đấy.”
Giang Âm gật đầu, nhưng vẫn đó nhúc nhích.
Xe lăn bánh, Tuế Tuế đàn ông đang lái xe, kìm nụ .
“Ngài kiểm sát trưởng, hôm nay biểu hiện xuất sắc đấy.” Bùi Hằng khóe môi cong lên.
“Vậy tối nay sẽ phần thưởng chứ, bà xã?” Tuế Tuế đỏ mặt, nhẹ nhàng vuốt tóc.
“Về đến nhà sẽ .”
…
Trong thư phòng, hương trầm ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa, giúp an thần. Bùi Cảnh Xuyên bàn làm việc, lật xem tài liệu.
Bùi Cận Thần mặt ông, gọi một tiếng: “Ba.” Bùi Cảnh Xuyên ngẩng đầu, phớt lờ .
Cha con nhà , cứng đầu y như , dù lòng mềm nhũn nhưng nét mặt vẫn căng như dây đàn.
Bùi Cận Thần sai, thành thật nhận với ba một cách ôn hòa. Sau khi nhận , căn phòng chìm im lặng.
Bùi Cảnh Xuyên ngẩng đầu: “Nói xong ? Không nặn câu xin ?” Bùi Cận Thần mím môi.
Khó khăn mở miệng: “Xin…”
Câu “xin ba” họng mắc nghẹn, cứng còn hơn cả Lệ Vân Lạc đêm đó, thế nào cũng nổi từ thứ hai.
Bùi Cảnh Xuyên mặt lập tức sa sầm: “Mày còn xin?” “….”
Không, ba con .
Bùi Cận Thần đá khỏi thư phòng, thấy Giang Âm đang lén ngoài cửa.
Cậu chỉnh thần sắc, nghiêm túc : “Mẹ, ba tha thứ cho con .” Giang Âm: “Mẹ tận mắt thấy con ông đá .”
“….”
Sau mấy ngày mấy đêm giằng xé, cuối cùng Bùi Cận Thần cũng tự thuyết phục bản .
Thử hẹn hò với Lệ Vân Lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-749-thu-hen-ho-voi-le-van-lac.html.]
Chỉ là mới hủy hôn mà xin cưới , đúng là khó hơn lên trời, nhưng chuyện do chính quyết định, tự gánh lấy.
Quyết định xong, Bùi Cận Thần lập tức bay đến Hoài thị. Dự định sẽ chuyện nghiêm túc với Lệ Vân Lạc.
Lần ghi một bàn thắng mắt, nên Bùi Cận Thần chừa đường lui, tiên đến ngôi trường mà Lệ Vân Lạc đang theo học.
Trường quý tộc ngạo mạn nhất Hoài thị, nơi tụ hội ba phần thiên tài và chín mươi bảy phần con nhà giàu.
Để tiện hành động, Bùi Cận Thần sắp xếp cho một vị trí giảng viên trong trường.
Tất nhiên, với một hai mươi mốt tuổi như , để vị trí đó ở một ngôi trường thế , tốn ít tiền.
tiền giải quyết chín mươi chín phần trăm vấn đề. Phần còn , dùng đến họ Phó.
Sau khi công việc sắp xếp thỏa, Bùi Cận Thần ở quán cà phê đối diện cổng trường, gọi điện cho Lệ Vân Lạc.
Trong điện thoại, thẳng mục đích: “Chúng chuyện về chuyện hôn sự.”
Lệ Vân Lạc lời nào, dứt khoát cúp máy, đó còn chặn . Bùi Cận Thần chằm chằm màn hình, hít sâu một .
Thôi kệ, so đo với con nít.
Cậu định dậy thì thấy đối diện đường là thiên kim nhà họ Lệ. Và… bạn trai cũ của cô?
Bùi Cận Thần khẽ nhướng mày, gọi điện cho một quen ở Bắc Thành. Xin ít thông tin đặc biệt.
Bên đường, Lệ Vân Lạc khoanh tay ven đường đợi xe, mặt đầy mất kiên nhẫn gã trai bên cạnh – Sở Thừa.
Từ khi cô về Hoài thị, Sở Thừa cứ ba hôm tới một xin .
Hắn cầm cây kem, mặt dày kéo tay cô: “Duẫn Nhạc, thật sự gì với cô cả. Lần đầu tiên vẫn là dành cho em đấy, môi cũng rửa sạch , em đừng giận nữa mà, xin em đấy…”
Lệ Vân Lạc ghét động , cau mày tay : “Bỏ tay .”
Sở Thừa lúc thu tay , cẩn thận làm kem dính áo cô. Hắn vội vàng lau giúp cô.
Thừa cơ ôm cô một cái, định dùng vẻ ngoài để quyến rũ thêm nữa. Lệ Vân Lạc giận đến mất kiên nhẫn, giơ tay tát cho một cái.
Sở Thừa ôm mặt, dám tin cô.
Làm chó mấy ngày trời mất hết thể diện, giờ còn tát giữa phố, lập tức nổi đóa, siết chặt cánh tay cô: “Em rốt cuộc gì? Chẳng qua là hôn một cái thôi mà! Em cần làm quá lên ?!”
Giây tiếp theo, Sở Thừa túm cổ áo từ phía , ném thẳng xa ba mét.
Hắn tức giận hét lên: “Ai đó?!”
Vừa rõ mặt Bùi Cận Thần, lập tức im bặt.
Bùi Cận Thần cao ráo nổi bật giữa đám đông, vẻ mặt bình thản nhưng toát sát khí khiến lạnh sống lưng.
Cậu khẽ cong môi: “Trông vẻ quen nhỉ.”
Sở Thừa mặt trắng bệch, dám đắc tội với loại thế , đầu bỏ chạy.
Bùi Cận Thần quét mắt Lệ Vân Lạc kế bên – vẫn bình tĩnh như chuyện gì.
“Không cần cảm ơn.”
Lệ Vân Lạc bằng vẻ khó tả. “Bày đặt làm gì, ai thèm cảm ơn .”