Ôn Tự lấy lý trí, gượng: “Tổng giám đốc Lệ cũng khá chơi đấy chứ.”
Cách tìm cảm giác mạnh, kinh nghiệm phong phú thế . Chắc là cũng từng chơi với ít .
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác nghẹn , nhưng nhanh chóng tự nhủ nghĩ quá nhiều.
Giữa lớn với , chẳng qua là nhu cầu qua , ai coi trọng thì thua thôi.
Ôn Tự định xuống xe, phát hiện tay của Lệ Tư Niên vẫn giữ chặt cô, hề ý buông .
Cô , ánh mắt u tối: “Còn tiếp tục ?”
Lệ Tư Niên cũng vẻ hờ hững, nhưng ngón tay vẫn lưu luyến lướt nhẹ làn da mềm mịn của cô.
“Cũng .”
Ôn Tự hất tay , “Tạ Lâm Châu sắp đến .”
Lệ Tư Niên khẩy: “Để thấy chẳng càng thú vị hơn ?”
“…”
Đồ biến thái thật.
Ngay đó, Ôn Tự liếc mắt thì thấy miếng băng vai thấm máu.
Cô nghĩ một lúc, tháo miếng băng , tiện tay cầm lấy chiếc quần cởi bên cạnh, tìm chỗ vết máu, giúp lau sạch.
Lệ Tư Niên nhíu mày: “…Cô đang làm gì thế?” Ôn Tự đáp, “Máu chảy , giúp lau.”
“Dùng cái quần cô mặc?” Tổng giám đốc Lệ mắc bệnh sạch sẽ bật tức giận, “Sao dùng luôn cái nhỏ mà lau?”
Nói , ngón tay khẽ móc, mảnh vải màu trắng hồng lướt qua mặt Ôn Tự.
Ôn Tự giật , vội vàng giật lấy. “Vô liêm sỉ.”
Lệ Tư Niên lạnh một tiếng: “Lúc cởi vô liêm sỉ? Còn chủ động nhấc chân lên, để cởi cho nhanh hơn.”
“…”
Ôn Tự ban đầu còn bôi thuốc cho , giờ thì chỉ cho thật nhanh.
Nói thêm câu nào nữa là mặt cô sẽ bốc cháy mất.
Vừa rời khỏi , ánh mắt Lệ Tư Niên liền rơi xuống vết ẩm ướt rõ ràng quần của cô.
Anh nhướn mày: “Ôn tiểu thư, cô mưa ?”
Ôn Tự chỉnh quần áo, thuận miệng đáp: “Không.”
“Thế đây là gì?” Anh chỉ chỗ ướt đó, ánh mắt mang theo ý .
Ôn Tự thắt hô hấp, khó chịu mặt : “…Hình như là dính mưa thật.”
Lệ Tư Niên lớn hơn.
Anh rút một tờ giấy ướt lau tay: “Mưa cũng to thật, đến cả ngón tay cũng ướt.”
Lau xong, Lệ Tư Niên liếc sang cô.
“Ôn tiểu thư thỏa mãn , còn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-69-nang-chan-len.html.]
Ôn Tự sững , ánh mắt bất giác lướt xuống .
…Trông vẻ đáng sợ thật. Cũng đúng là làm khó .
Một , hai ngắt giữa chừng, đến miếng cháo cũng húp nổi. Ôn Tự nhỏ giọng: “Vậy… ?”
Lệ Tư Niên thấy cô ngoan ngoãn như thế, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
đàn ông mà, mấy ai tử tế. Phụ nữ càng ngoan, càng bắt nạt.
“Lần cơ hội, sẽ nghĩ kỹ.” Giọng khàn khàn của Lệ Tư Niên vô cùng mê hoặc, “Tôi gì, Ôn tiểu thư đều cho chứ?”
Tim Ôn Tự đập loạn cả lên.
“Đương nhiên là .” Ai chơi chiêu gì, cô giữ chút chừng mực, “Biểu trưng cho thôi.”
Lệ Tư Niên bật , “Cô thích công bằng ?”
Ánh mắt đầy ẩn ý, chằm chằm bàn tay trắng trẻo của cô. “Được thôi.”
Ôn Tự mặt đỏ như máu, giấu tay , nhanh chóng xuống xe. Bên ngoài, mưa nhỏ dần.
Cũng như tâm trạng con , tháo gỡ, liền trở nên bình lặng.
Lệ Tư Niên lái xe rời , Ôn Tự thì che ô bộ một đoạn, chẳng bao lâu thì gặp xe của Tạ Lâm Châu.
Anh xuống xe kiểm tra cô.
Ánh mắt như tia X-quang, từng tấc da tấc thịt.
Ôn Tự xử lý kỹ càng từ , bình tĩnh để kiểm tra. Rất nhanh, Tạ Lâm Châu phát hiện vết m.á.u quần cô. “Sao thế?” Anh thắc mắc.
Ôn Tự ôm bụng, vẻ mặt mệt mỏi, “Tới tháng .”
Tạ Lâm Châu nhíu mày, “Vậy mà còn ngoài, trong nhà thuốc cảm ?”
Ôn Tự, “Không băng vệ sinh.”
“Em bảo giúp việc mua là .”
“Bà Cát ?” Ôn Tự hạ giọng, “Bà ưa em, em phiền.” Câu chuẩn sẵn, sơ hở, Tạ Lâm Châu nhanh chóng tin. “Lên xe , đưa em về.”
Về đến nhà họ Tạ, Tạ Lâm Châu xuống xe. Ôn Tự hỏi: “Anh còn ngoài ?”
“Ừ.”
Dù Ôn Tự cũng đang trong kỳ kinh nguyệt, ở cũng chẳng làm gì, chi bằng gặp Thẩm Tri Ý, tranh thủ tăng điểm thiện cảm.
Trước khi rời , Tạ Lâm Châu đưa cho cô một tấm thẻ.
“Trong năm trăm nghìn, xài hết thì bảo , chuyển tiếp cho.” Anh dịu dàng vuốt ve gò má cô, “Ngoan ngoãn lời, em gì, đều cho.”
Ôn Tự cầm lấy thẻ, trong lòng dậy lên một cơn mỉa mai chua chát. Tiền trong thẻ , vốn dĩ là của cô.
Vậy mà Tạ Lâm Châu còn mặt mũi dùng tiền của cô để bao nuôi cô. Ôn Tự nhận lấy tấm thẻ, dịu dàng gật đầu.
“Anh lái xe cẩn thận nhé.” Cô nhỏ giọng dặn. Tạ Lâm Châu cô thật sâu.
Dáng vẻ , chẳng khác gì .
Anh kiềm chế , đưa tay nâng mặt cô lên, hôn xuống.