Mùi hương đặc biệt.
Nguỵ Thành từng tiếp xúc với ít , mùi nước hoa họ na ná như , đổi theo phận, đắt , rẻ , nhưng đều chẳng gì mới mẻ.
Còn Tiêu An An thì khác, mùi hương giống hệt như con cô, thanh khiết mềm mại, quý phái mà phô trương.
Là mùi của tiền bạc và yêu thương vun đắp nên.
Nguỵ Thành thừa nhận, mùi hương sức hấp dẫn. sẽ tham lam.
Anh nghiêm túc đáp , "Chuyện đó thật, chỉ là tự suy diễn."
Tiêu An An ngây thơ , phân tích thật lòng, " cũng thể tự dưng mà nghĩ chứ, chắc là điều gì đó ?"
Nguỵ Thành , "Không, chỉ cô Ôn từng ở X thị hai năm, nên mới mặc định là họ yêu ."
Tiêu An An liền thở dài đầy tiếc nuối.
"Em thích chị A Xá," cô bình luận khách quan, "chỉ tiếc là em xứng với chị ."
Nguỵ Thành cụp mắt, tập trung xới đất, để khác cảm xúc thực.
"Tiêu tổng cũng ưu tú."
"Chỉ giỏi kiếm tiền thôi, còn chuyện quan tâm khác thì thua xa Lệ."
Tiêu An An nghiêng đầu, tò mò hỏi, "Nguỵ Thành, quan tâm khác ?"
Nguỵ Thành khuôn mặt xinh mắt, cổ họng khẽ lăn lên xuống. Tự dưng thấy khát.
Họ đến mức ?
Sao hỏi một câu trời ơi đất hỡi thế ?
Tiêu An An kịp câu trả lời thì dì Chu phát hiện.
"Tiểu thư của ơi!" Dì Chu gần như ngất xỉu, "Sao con vườn nữa ! Dì bao nhiêu , sức đề kháng của con yếu, tiếp xúc với vi khuẩn!"
Tiêu An An hoảng hồn.
Trong phòng khách vang lên tiếng lạch cạch, là dì Chu đang đặt đồ xuống chuẩn xông , An An như gặp đại nạn, vội vã vỗ vỗ tay Nguỵ Thành, "Nhanh, giúp em lẻn về phòng ngủ!"
Nguỵ Thành như kéo trò chơi con nít, mắt mơ màng, "Tiểu thư, phòng ngủ của cô ở tầng hai, qua phòng khách."
Dì Chu đang ở phòng khách, che kiểu gì?
"Leo cửa sổ!" Tiêu An An chỉ bức tường xa, "Anh cao thế mà, em đạp lên vai , một phát là ."
Nguỵ Thành bức tường một cái, "..."
Tường thì cao lắm, nhưng đối với một cô tiểu thư yếu ớt như cô thì chẳng dễ chút nào.
Nghĩ đến chuyện cô chỉ cần xúc động chút là dễ thiếu oxy, mạo hiểm, nghiêm mặt , "Cách nguy hiểm quá."
"Nghe lời em mà." Tiêu An An vén váy lên buộc gọn , mặt mày nhăn nhó, "Nếu dì Chu mà thấy em lấm lem thế , những mắng em mà còn gọi điện méc em, em thế nào cũng chửi cho nhừ tử."
Trong lúc , giọng đe dọa của dì Chu vang lên, càng lúc càng gần, "Tiểu thư, con vẫn ?"
Tiêu An An nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Nguỵ Thành.
"Nhanh lên." Cô dụ dỗ, "Thành công , em đều thưởng cho ." Ngón tay trỏ giơ lên, giọng dỗ ngọt, "Mười vạn, chịu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-583-khong-day-noi-nua.html.]
Nguỵ Thành cô một lúc lâu, gật đầu đồng ý. Anh gật đầu vì mười vạn đó.
Mà vì vẻ mặt lúc đó của Tiêu An An, thật sự thể từ chối nổi.
Nguỵ Thành sải bước tới bên cửa sổ phòng ngủ, khom lưng xuống.
Tiêu An An đặt chân lên vai , Nguỵ Thành lập tức giữ chặt cổ chân cô, "Bám chắc ."
Đôi tay mềm mại nắm lấy mái tóc cứng cáp của .
Nguỵ Thành nhắc nhở, "Tôi dậy thì cô lập tức nắm lấy tay vịn cửa sổ." Tiêu An An ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Khi cô sẵn sàng, Nguỵ Thành phắt dậy, Tiêu An An đẩy lên cao như thể cao đến hai mét, kịp chuẩn , chân mềm nhũn.
Cô hoảng hốt kêu khẽ, rơi phịch xuống.
Chiếc váy lụa buộc bung , tán như một đóa hoa nở rộ. Đỉnh đầu Nguỵ Thành khéo rơi đúng “nhụy hoa”.
Không khí như ngưng đọng .
Tiêu An An đỏ bừng cả mặt, là hổ đau, nhưng cô dám nghĩ nhiều, luống cuống định dậy.
càng vội càng loạn.
Đùi trong mềm mại của cô cứ chạm đầu và mặt Nguỵ Thành, như chà sập cả bầu trời của .
"Xin... xin , em... em dậy nổi." Tiêu An An luống cuống đến lắp bắp, tay túm lấy váy che , nhưng càng che càng loạn.
Cô ngờ xảy chuyện trớ trêu thế .
Tóc cứng như chổi của Nguỵ Thành khiến m.ô.n.g cô ngứa đau, cô hổ đến phát .
Nguỵ Thành cuối cùng cũng nhịn nổi nữa, giơ tay giữ lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng lên.
"Dì Chu sắp tới ." Giọng khàn khàn, chính cũng rõ, "Tôi đỡ cô, cô mau ."
Đầu óc Tiêu An An rối như tơ vò, gì là cô làm nấy. Cô giẫm lên đầu , nhấc chân trèo trong.
"Tiểu thư!" Giọng cảnh cáo của dì Chu vang lên, "Ôi trời ơi, trong bếp còn đang nấu, dì ... con vẫn đang nghịch bùn ?"
Nguỵ Thành kịp nghĩ gì nữa, sải bước đến bên bồn hoa, giả vờ bận rộn xới đất.
Ngay đó, dì Chu ló đầu .
Thấy trong vườn chỉ Nguỵ Thành, bà ngớ , "Tiểu thư ?"
Nguỵ Thành giỏi dối, cúi đầu đáp, "Tôi , thấy cô ."
"Vừa nãy còn thấy mà!" Dì Chu tưởng cô trốn đó, đảo quanh vườn một vòng tìm kiếm, vẫn thấy .
Bà "ủa" một tiếng, "Người ?"
Lúc Nguỵ Thành trấn tĩnh , dối cũng trơn tru hơn: "Không ai cả, từ đầu đến giờ chỉ ở đây."
Dì Chu mấy ngày nay tiếp xúc với , thật thà, nên cũng nghi ngờ nhiều, lẩm bẩm:
"Hay là mắt hoa ?"
Nguỵ Thành vẫn giả vờ xới đất, bà đang gì. Trong mũi vẫn còn vương mùi hương nhẹ dịu .
Còn gáy vẫn tan cảm giác mềm mại . Khiến nét mặt trở nên cực kỳ khó tả.