Ôn Tự đến cái tên Giang Vinh Đình, trái tim như siết trong giây lát.
Hai năm nay, ông cô hợp tác với Tiêu Triệt, trong âm thầm giúp đỡ ít.
Ôn Tự từng nhận bất cứ sự bồi thường nào xuất phát từ sự áy náy của ông .
Vụ tai nạn xe năm đó, nỗi đau và bài học khắc cốt ghi tâm đó, cả đời cô cũng quên .
Kết thúc cuộc gọi, tâm trạng Ôn Tự mãi bình . Cô thuận tay cầm đại một quyển sách lật xem.
Xem một lúc mới phát hiện đó là một quyển sách dạy nấu ăn. Chuyên dành cho bệnh dày do sinh hoạt thất thường.
Cuốn sách là do vài hôm cô đến bệnh viện hỏi bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa, đối phương đề xuất cho cô.
Bản Ôn Tự bệnh dày. Lệ Tư Niên thì hình như nặng.
Nặng đến mức ăn uống theo chế độ riêng.
Nghĩ đến , tâm trạng Tiêu Triệt khuấy đảo dần lắng xuống, cô ôm sách ngẩn lâu.
Cho đến khi điện thoại của Lệ Tư Niên gọi đến. “Thí nghiệm tiến triển mới, em qua xem ?” Ôn Tự khẽ “ừ” một tiếng.
Lệ Tư Niên tiếp, “Anh đến đón em.” Khi đến nơi thì trời bắt đầu mưa.
Thời tiết dạo cực kỳ tệ, bầu trời âm u, khiến chút ngột ngạt. khi Ôn Tự mở cửa xe, thấy một bó hoa.
Là hoa hồng phấn .
Những bông hoa nở rộ, e ấp như từng tổn thương, những giọt nước mưa trong suốt lăn nhẹ cánh hoa, toát hương thơm thoang thoảng.
Chỉ cần một cái, là thể xua tan u ám trong lòng.
Ôn Tự mím môi, cúi đầu ngắm một lúc, nhưng chạm . “Lát nữa hẹn ?” Cô hỏi .
Lệ Tư Niên biểu cảm cô.
Không thể khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô, hỏi chuyện mà mặt đổi sắc, như thật sự chỉ là tò mò tám chuyện.
“Cũng chắc.” Lệ Tư Niên cũng nhập vai, khởi động xe, “Nếu tối nay cô khéo rảnh, mà đủ bản lĩnh hẹn cô , thì sẽ hẹn.”
Ôn Tự “ồ” một tiếng.
Cô chống cằm, lười nhác hỏi, “Hoa màu hồng phấn như , xem đối tượng mà Lệ tổng thích chắc là một cô bé con trẻ trung.”
Lệ Tư Niên cho rằng cô đang cố gắng dò xét, thành thật trả lời, “Nhỏ hơn một tuổi.”
“Thế thì cũng chẳng trẻ trung gì cho cam.”
“Không quan trọng.” Lệ Tư Niên nhếch môi nhạt, “Anh thích là con , mấy cái yếu tố bên ngoài quan trọng.”
Anh ít khi mấy câu ngọt ngào sến súa thế . Ôn Tự theo phản xạ ôm lấy cánh tay, như thể lạnh.
Lệ Tư Niên tưởng cô lạnh thật, liền tăng nhiệt độ trong xe lên một chút.
Xe đến lầu khu thí nghiệm, nghiêng sang tháo dây an cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-542-muon-toi.html.]
Khi vang lên tiếng “tách” mở khóa, Lệ Tư Niên vẫn vội xuống xe, ánh mắt dừng gương mặt cô, giọng khàn khàn, “Tối nay Ôn tổng rảnh ?”
Ôn Tự thở nóng rực của phả tới, làm cho chút nóng mặt.
“Không rảnh.” Cô bình luận, “Nói thật nhé, kỹ năng cưa gái của giờ kém xa hồi xưa đấy.”
Lệ Tư Niên: Trước làm gì thời gian cưa gái?
Bao nhiêu năm nay hai cãi , đấu , lên giường, cứ thế mà dây dưa. Có rảnh mà lời tình cảm, chỉ thở gấp thôi.
Lệ Tư Niên mở cửa xe, “Vậy học .”
Vì ôm bó hoa khu thí nghiệm trông lố, nên Ôn Tự tạm để hoa trong xe, lát về mang về cắm.
Lệ Tư Niên bung dù, kéo cô lòng. Chiếc ô gần như nghiêng hẳn về phía cô. Rất nhanh, vai ướt một mảng lớn.
Ôn Tự gì, nhẹ nhàng xoay cán dù, nghiêng che cho . Lệ Tư Niên , “Anh ướt cũng , cần xót.”
Ôn Tự mặt biểu cảm, “Tôi dạo xem mấy phim ngôn tình não tàn khá nhiều, nhưng lúc vận dụng cũng tình huống thực tế. Cái ô to đến mức ba cũng , nghiêng thế làm gì, chẳng lẽ bên còn bạn tưởng tượng mà thấy ?”
Lệ Tư Niên, “…”
Ờ, hình như thật.
Anh cũng cố nữa, che ô một cách bình thường.
cô dạo xem phim tình cảm rác nhỉ?
Khi ô nâng cao hơn, Ôn Tự vô tình liếc thấy cửa lớn .
Vừa rõ, bước thẳng tới, “bụp” một tiếng quỳ xuống bên chân Lệ Tư Niên.
Ôn Tự dọa giật .
Lưu Hạ Hạ túm lấy ống quần của Lệ Tư Niên, “Anh họ, giúp em với.”
Cô mặc mỏng, mưa bao lâu, cả khuôn mặt lạnh đến đỏ bừng, năng run rẩy.
tay túm quần chặt.
Lệ Tư Niên dứt khoát rút chân , ôm Ôn Tự tiếp tục trong. Ôn Tự nhíu mày, “Anh mặc kệ cô ?”
Lệ Tư Niên lạnh lùng, “Quản nổi. Cái kiểu nhà họ Lưu, thà làm từ thiện còn ích hơn.”
Hai nhanh chóng bước cửa xoay.
Qua lớp kính, Ôn Tự đầu Lưu Hạ Hạ giữa mưa. Cô quỳ bao lâu thì bảo vệ kéo .
Phụ nữ thường nhạy cảm với những cùng giới, Ôn Tự mơ hồ chút thương cảm, liền hỏi , “Cô mượn bao nhiêu tiền?”
Lệ Tư Niên mắt chớp dối. “Không mượn tiền, mượn .” Ôn Tự, “Mượn ai?”
“Anh.”
Khoé miệng Ôn Tự giật giật, “…”
Lệ Tư Niên thêm mắm dặm muối, “Liễu Vận dẫn cô đến là cô leo lên giường , cột chặt để rút tiền như ATM, mà giúp thì chẳng rơi bẫy họ ?”