Sự mềm mỏng của Ôn Tự khiến Lệ Tư Niên thở phào chút nào. Bởi vì cô đổi quá nhiều.
Cô bận rộn hơn , cũng trầm mặc hơn.
Lệ Tư Niên từng âm thầm điều tra lịch trình của cô, phát hiện những chuyến công tác của cô đều là đến các hội nghị công nghệ lớn.
Không một nào liên quan đến phòng tranh.
Cô dường như từ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lệ Tư Niên trầm tư lâu trong văn phòng. Cho đến khi tiếng gõ cửa.
Anh hồn, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: “Vào .”
Tưởng là Tống Xuyên, ai ngờ là Ôn Tự.
Gương mặt cô lãnh đạm như màu áo trắng , một gợn sóng, bước đến bàn làm việc, đặt xuống một xấp ảnh.
Ánh mắt Lệ Tư Niên rời khỏi gương mặt cô, chuyển xuống đống ảnh. Toàn là ảnh chụp cô một cách lén lút trong đời sống cá nhân.
Ôn Tự hỏi:
“Tại làm ?” Lệ Tư Niên chau mày.
Đây là ảnh do thám tử tư thuê chụp.
Anh giấu giếm:
“Nếu thuê theo dõi, cả ngày còn chẳng thấy mặt em.” Giọng trầm thấp, mang theo chút oán trách dễ phát hiện.
Ôn Tự nổi giận, nhưng vẻ lạnh nhạt mặt khiến cảm thấy xa lạ:
“Nếu gặp , thẳng là , cần gì sai theo dõi? Trong mắt , còn quyền riêng tư ?”
Lệ Tư Niên cô chằm chằm.
“Vậy tối nay về Viên Cảnh ăn bữa cơm ?”
Bà nội mỗi ngày đều gọi ba cuộc hỏi thăm tình hình của Ôn Tự. Anh để bà vì nhớ nhung mà sinh bệnh.
Ánh mắt Ôn Tự khẽ động.
Sau vài giây im lặng, cô đồng ý:
“Được, sáu giờ, xong việc sẽ đến.”
Lệ Tư Niên buột miệng hỏi:
“Em bận gì?”
“Không cho điều tra ?” Ôn Tự khẽ nhếch môi. Một câu khiến Lệ Tư Niên nghẹn họng.
Bực bội đến mức chẳng nên lời.
Anh :
“Nếu em thực sự hứng thú với ngành công nghệ, với một tiếng là . Sau bộ K.M. là của em, nhường vị trí cổ đông lớn nhất cho em.”
Tim Ôn Tự khẽ siết .
Gần đây cô mới , vài tháng Lệ Tư Niên âm thầm chuyển bộ nguồn lực ở nước ngoài về trong nước.
Lúc đó bề ngoài Giang Vinh Đình ép đến bước đường cùng, nhưng thực là lấy lui làm tiến, tính toán đấy.
Hiện giờ nắm giữ gần một nửa thị trường Đông Nam Á, công việc kinh doanh vô cùng phát đạt.
Bước tiếp theo chính là nuốt trọn thế lực bảo kê Giang Vinh Đình, biến thành của riêng.
Những kẻ đối đầu với , đến c.h.ế.t còn hiểu vì .
Ôn Tự cụp mắt:
“Để hãy .”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-502-bat-ngo-huy-hen.html.]
Hơn năm giờ, Lệ Tư Niên đến đón cô. Xe dừng ở cổng, lặng lẽ chờ đợi.
Ôn Tự bên cửa sổ xuống, thấy chiếc siêu xe nổi bật hạ cửa kính, một cánh tay vươn ngoài.
Ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc cháy, rít một , khói liền gió cuốn tan.
Ôn Tự lâu, nhúc nhích.
Lúc , điện thoại vang lên, là Tiêu Triệt gọi đến:
“Thế nào, ?”
Vài phút , Ôn Tự định thu dọn để cùng Lệ Tư Niên, thì nhận cuộc gọi của Tiêu Triệt, hỏi cô xem kết cục của Giang Nặc .
Hắn :
“Cô độc ác như , chẳng lẽ cô thấy bộ dạng thảm hại của cô để hả giận ? Yên tâm , địa bàn của , sẽ động đến cô, chỉ đơn thuần khiến cô vui một chút.”
Ôn Tự liếc bàn tay thõng xuống ngoài cửa kính của Lệ Tư Niên, lạnh giọng hỏi:
“Cô ở ?”
“T quốc, bay qua chỉ mất hai tiếng, nhanh lắm.” Tiêu Triệt cô bắt đầu d.a.o động, nhịn :
“Tiện thể qua đó chơi một chút? Ở đó nhiều trò mạo hiểm lắm, mai đưa cô về.”
Ôn Tự thu ánh mắt . “Được.”
…
Lệ Tư Niên đợi thêm nửa tiếng, rốt cuộc cũng kiên nhẫn nữa, lên lầu tìm .
Thư ký thấy thì ngạc nhiên:
“Ôn tổng từ lâu mà?”
Ánh mắt Lệ Tư Niên híp :
“Đi với ai?”
Thư ký như sét đánh:
“Không… với Lệ tổng ngài ?”
Lệ Tư Niên lập tức nghĩ đến khả năng , định sai điều tra, thì nhận tin nhắn từ Ôn Tự.
【Tối nay bận đột xuất, đừng đợi, mai về ăn cơm.】 Chỉ một dòng ngắn ngủi, một chút cảm xúc.
Ngực Lệ Tư Niên thắt đau đớn.
Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn sai điều tra hành tung của cô. Người ở T quốc.
Cùng Tiêu Triệt.
…
Ôn Tự nhanh chóng thấy Giang Nặc.
Vương Dã là kẻ ngán tội ác, phụ nữ yêu c.h.ế.t , làm thể hận?
Giang Nặc chặt hai tay, làm thành một con búp bê sống xinh , đặt lên sân khấu làm trò tiêu khiển kiếm tiền.
Ôn Tự chỉ thoáng một cái nôn khan. Vương Dã đưa cô một tờ khăn giấy.
Giọng lạnh buốt:
“Ôn tiểu thư, cô ở bên Lệ Tư Niên lâu như , tâm lý vẫn yếu đến thế?” Ôn Tự ngẩng đầu .
Thấy trong mắt tràn ngập căm hận.
Bàn tay Vương Dã giấu lưng, vang lên tiếng cạch, chốt an s.ú.n.g mở.
Ôn Tự từng huấn luyện, tất nhiên hiểu rõ tiếng đó là gì, đồng tử co rút, bản năng lùi một bước.
Ngay khoảnh khắc đó, Vương Dã đá bay xa. Tiêu Triệt lạnh lùng sõng soài đất:
“Mày quên ông đây cảnh cáo mày thế nào ? Đồ súc sinh, c.h.ế.t thì tao tiễn mày ngay.”