Mấy ngày tiếp theo, hai gặp mặt. Sau đó là lão phu nhân gọi điện, mời Ôn Tự đến Duyệt Công Quán chơi. Cô giọng liền , chuyện của Hạ Kinh Viễn giấu .
Lão phu nhân yêu quý Hạ Kinh Viễn, kìm rơi lệ, "Người tại luôn gặp trắc trở? Trong những đứa trẻ nhà họ Lệ, hiếm ai xuất sắc như Kinh Viễn và Tư Niên, nhưng ông trời cứ thích giày vò chúng."
Ôn Tự nghĩ đến Lệ Tư Niên, lòng n.g.ự.c âm ỉ đau. Cô bất lực, giúp nhiều, nhưng cũng cam lòng làm vật tế thần cho sự bốc đồng của . Cô sống thật . Nếu Giang Vinh Đình cuối cùng thắng, cô mới thể làm đường lui cho .
Ôn Tự nhỏ giọng , "Bà nội, bà thể khuyên Lệ Tư Niên ?"
Lão phu nhân thở dài thườn thượt. Bất lực vỗ vỗ tay Ôn Tự, "A Tự, con và Tư Niên quen bao năm , con còn hiểu nó ?"
Một từ nhỏ hiếu thắng như , làm nó thể nhận thua.
Buổi tối dùng cơm, Lệ Tư Niên bất ngờ trở về. Bên ngoài trời đang đổ tuyết, đeo chiếc khăn quàng cổ Ôn Tự tặng đây, nhà xong tiện tay tháo xuống treo sang một bên.
Trước mặt lão phu nhân, dù họ chiến tranh lạnh cũng quá lộ liễu. cả hai đều mệt mỏi, diễn xuất cũng lạnh nhạt.
Trên bàn ăn, Lệ Tư Niên mặt lão phu nhân, về chuyện lễ đính hôn. Kế hoạch thứ vẫn như cũ. Ai cũng đừng hòng nhúng tay .
Ôn Tự cụp mắt ăn cơm, phản bác.
Người hầu bưng lên món cuối cùng, ngẩng đầu cầu thang, , "Ôi, tiểu thiếu gia xuống ."
Mọi về phía đó. Thấy Hạ Dịch ở cầu thang, hình gầy nhỏ, hồn xiêu phách lạc, ngây ngốc họ.
Lão phu nhân gọi bé ăn. Hạ Dịch do dự một lát, chắp tay lưng tới. Thân thể bé run rẩy nhẹ.
Lão phu nhân thấy bé như , tưởng là thấy đông nên phát bệnh, mở tay , "Hạ Dịch, đây với bà tổ nào."
Lệ Tư Niên phát hiện điều . Ánh mắt khóa chặt bé. "Con chắp tay lưng làm gì?"
Hạ Dịch rụt rè, như kinh sợ, lùi mấy bước. Cơ thể vô thức nghiêng về phía Ôn Tự.
Ôn Tự sợ bé ngã, nắm lấy cánh tay . "Con ?" Cô như thường lệ vuốt trán bé, "Trông sắc mặt tệ quá, khó chịu ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-485-con-vui-ve-noi-nua-khong.html.]
Hạ Dịch chằm chằm cô . Trong mắt xuất hiện sự giằng xé ngắn ngủi, đó nhanh chóng lòng hận thù nhấn chìm, đột nhiên vươn tay về phía cô . Một con d.a.o gọt trái cây nhỏ loáng thoáng hiện mắt Ôn Tự.
Cô cảm nhận nguy hiểm lùi tránh. Hạ Dịch lấy sức mạnh tàn nhẫn, hành động nhanh như cắt lao tới, Ôn Tự kẹt trong ghế thể chạy, theo bản năng nhắm mắt .
Cơn đau tưởng tượng ập đến, ngược nắm lấy cánh tay cô , kéo sang một bên. Cô mở mắt. Thấy Lệ Tư Niên dùng thể che chắn cho cô , nắm lấy bàn tay đang gây án của Hạ Dịch.
Hạ Dịch lúc sức lực kinh , cũng khiến Lệ Tư Niên nhất thời lơ là, nắm chặt tay. Bị Hạ Dịch giằng thoát, con d.a.o cứa cánh tay. Bàn ăn lập tức trở nên hỗn loạn.
Mạt Lỵ lao tới đánh rơi con d.a.o của Hạ Dịch, một cú khóa ngược tiêu chuẩn, ấn xuống đất. Hạ Dịch vốn dĩ tự lượng sức , khóa giãy giụa, úp mặt xuống nức nở.
"Cô là phụ nữ độc ác, tất cả là do cô hại trai cháu!" "Đều tại cô, đều tại cô!" "Tay trai bao giờ nối nữa!" "Sau thể vẽ những bức tranh mà tự hào nữa!"
Hạ Dịch còn quá nhỏ, gió thành bão. Anh trai mà bé yêu quý nhất mất tay , trở thành tàn tật, bé đau lòng làm , chỉ thể dùng cách của trẻ con, bắt Ôn Tự trả giá.
Ôn Tự dáng vẻ yếu ớt của bé, đau lòng trỗi dậy, mắt rưng rưng. Cô nhẹ giọng , "Mạt Lỵ, bé bây giờ cảm xúc định, đưa đến bệnh viện ."
Sau đó cô ấn vết thương của Lệ Tư Niên, đưa bôi thuốc. Vết thương sâu, nhưng da thịt lật , suýt chút nữa tổn thương gân mạch. Máu chảy ngừng.
Ôn Tự đau lòng đến mức khó thở, mất một lúc lâu mới cầm m.á.u cho . Lệ Tư Niên dường như cảm thấy đau, ánh mắt vẫn luôn dán mặt cô , lạnh nóng đan xen.
Ôn Tự cụp mắt, "Mấy ngày qua , Lệ Tư Niên, nghĩ kỹ ?" Còn tiếp tục như ?
Lệ Tư Niên thản nhiên , "Ôn Tự, đường lui." Ôn Tự băng bó vết thương cho , đó lặng lẽ đó.
Lệ Tư Niên cảm xúc lạnh nhạt, "Trên đời những ghét giàu nhiều như kiến, lúc phong độ bao nhiêu, thì bấy nhiêu ghét , tất cả đều mong phá sản, thất bại, trở thành chó c.h.ế.t đuối, sớm quen ."
" Ôn Tự, ngờ em cũng sẽ trở thành một trong đó."
Ôn Tự sững , ngẩng đầu ánh mắt đầy chế giễu của . Cô kéo môi, "Em xem trò của ? Lệ Tư Niên, em chỉ chúng sống thật ."
Lệ Tư Niên ghé sát cô , nhẹ nhàng vuốt ve má cô .
"Chỉ kẻ bề mới tư cách sống ." Lệ Tư Niên cãi với cô , mấy ngày nay họ đều bình tĩnh , giọng nhẹ nhàng, "Em chuẩn thật , chào đón lễ đính hôn của chúng , chứ?"
Ôn Tự ngơ ngác hỏi, "Lễ đính hôn là một chuyện vui, nghĩ chúng còn vui vẻ nổi nữa ?"