Tuy nhà họ Giang luôn kín tiếng, nhưng thực lực thế nào thì Lệ Tư Niên hiểu rõ.
Nhà họ Lệ đầu, nhà họ Giang theo ngay phía . Giữa các bậc trưởng bối mối giao tình nhiều năm.
Giờ là chuyện cầu cạnh , nếu Giang gia đưa chiến lược mà từ chối, chẳng khác nào trực tiếp đắc tội.
Bà cụ phá vỡ sự im lặng.
“Con bé Giang Nặc từ nhỏ thích cháu, chuyện cháu ?” Lệ Tư Niên đáp nhạt nhẽo, “Không .”
“Vậy giờ thì .”
“Cũng chẳng chuyện gì ho.”
Bà cụ cũng nghĩ thế. Bà từng thích cô gái đó.
Từ bé đến lớn, con bé luôn tính khí kỳ quặc, chuyện gì cũng thuận theo nó.
Thông minh thì , nhưng thể yếu đuối, ông Giang nuông chiều quá mức, cứ như nâng niu một giọt nước, sợ rơi, sợ bốc , sợ vấy bẩn.
Nếu con bé mà bước chân cửa nhà họ Lệ, chẳng coi như bà tổ sống mà thờ?
“Bà thì lạc hậu thật.” Bà cụ , “Bà vẫn mong cháu lấy một cô dâu trắng trẻo, mũm mĩm, vui vẻ lạc quan.”
Lệ Tư Niên , “Cháu còn lạc hậu hơn. Cháu chỉ coi hôn nhân là một cuộc giao dịch.”
Bà cụ tức.
nghĩ đến bệnh tình đeo bám cháu bao năm qua, bà nuốt cơn giận xuống.
“Cháu thích cô gái ?” Bà hỏi.
Lệ Tư Niên cụp mắt, giấu cảm xúc: “Nếu thích, cháu đưa cô về gặp bà .”
Mà cháu đưa.
Tức là thích.
Bà cụ thì mất hy vọng.
“Vậy thì tùy cháu.” Bà thở dài, “Giang Nặc thích cháu, cháu đang cần đến nó. Nếu thể kết hôn, sẽ nảy sinh tình cảm.”
Lệ Tư Niên ý kiến gì.
Chỉ thấy kế hoạch mắt nhàm chán chẳng khác gì công việc.
“Cũng đúng.” Anh cho để an ủi bà cụ, “Nếu bà chắt, cháu thể để cô làm thụ tinh ống nghiệm.”
Bà cụ lắc đầu.
“Sức khỏe con bé , để hãy tính.”
Ai mà chẳng chắt. cũng thể làm khổ .
Một lát , bà hỏi, “Cháu , là định chấp nhận đề nghị của nhà họ Giang ?”
Lệ Tư Niên trả lời mập mờ, “Vài hôm nữa cháu sẽ đón Giang Nặc.” Bà cụ , lòng chùng xuống.
Bà thở dài, “Cháu đòi hỏi ở bản quá cao.” Lệ Tư Niên khẽ cong môi .
“Cao gì . Cháu đang lợi dụng cơ hội thôi mà.”
bà cụ thấy chút vui vẻ nào trong ánh mắt cháu .
Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tuổi còn trẻ, nhưng vì một ước chôn sâu trong tim, cháu đưa quyết định dứt khoát và điên cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-tong-chong-cu-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-le-tu-nien-on-tu/chuong-191-co-ay-thich-chau.html.]
Thế nhưng, , bà vẫn kịp thấy một tia chần chừ trong ánh mắt . Cháu rung động với cô gái đó ?
Hay là rung động, chỉ là bản còn nhận ?
Bà cụ nghĩ thế, liền âm thầm tính toán – đến tận Hoài thị , chẳng thể về tay .
Ăn cơm xong, Lệ Tư Niên thêm một lúc rời .
Lúc giúp việc dọn bàn, than thở, “Thiếu gia chỉ ăn nửa bát cơm.” Bà cụ mà xót ruột.
Bà tự trách, “Lần nhắc đến mấy chuyện trong bữa ăn nữa.”
…
Lệ Tư Niên về công ty.
Anh mở bộ chi tiết của công trình năm đó, suốt mấy tiếng đồng hồ.
Trong bất kỳ ngành nghề nào, đầu đều là những kẻ ông trời ưu ái. Năng lực của ông Giang khiến kinh ngạc – đó là thiên phú, ai thế nổi.
Lệ Tư Niên khép mắt .
Khi trở về căn hộ, Ôn Tự mệt quá mà ngủ .
cô ngủ sâu. Vừa thấy tiếng xuống, cô trở , rúc lòng .
“Lệ Tư Niên?” Cô mơ màng hỏi. Anh khẽ đáp một tiếng.
Dưới ánh đèn, thấy rõ vết quầng mờ mờ mắt cô.
Gần đây cô bận túi bụi, làm việc như cái máy, chẳng nghỉ ngơi bao nhiêu.
“Em gì?” Anh hỏi, “Thiếu tiền tiêu ?” Ôn Tự nhắm mắt, con ngươi khẽ đảo.
“Muốn nhiều thứ lắm.” Giọng cô nhỏ nhẹ, mơ màng. cụ thể là gì.
Không khí chìm yên lặng.
Lệ Tư Niên cũng chẳng còn tâm trạng tán dóc, liền xuống chuẩn ngủ cùng cô.
Lưng cô dán sát n.g.ự.c , da thịt gần , rõ tiếng bụng kêu ọt ọt. Cô khẽ hé mắt.
“…Anh ăn cơm ?” Lúc đầu thấy đói.
cô hỏi xong, cái bụng lập tức phản ứng.
Giờ thì cũng khuya , cô vì mà dậy nấu nướng, nên uể oải , “Ngủ thôi.”
Ôn Tự thì thật sự ngủ.
cái bụng cứ réo rắt mãi, làm mà ngủ nổi.
Cô cựa né , “Vậy thì tránh xa em chút, bụng ồn ào quá.” Lệ Tư Niên nhúc nhích, tay còn an phận, luồn áo ngủ cô.
“Anh kiềm chế . Nếu em thấy ồn, thì làm chút gì đó để phân tán sự chú ý .”
Ôn Tự nghĩ đến sức bền siêu phàm của , lập tức tê cả da đầu. Cô đẩy , nhưng chẳng tác dụng, càng đà lấn tới. Chỉ trong chốc lát, mặt cô đỏ bừng.
“Em nấu gì đó cho ăn.” Ôn Tự giữ c.h.ặ.t t.a.y , thỏa hiệp, “Ăn xong ngủ, ?”
Cô chọc đến mềm cả giọng. Yết hầu Lệ Tư Niên khẽ chuyển động.
“Giờ chỉ bụng đói…” Anh khàn giọng, “Chỗ cũng đói nữa.” Chăn khẽ động.
Mặt Ôn Tự đỏ như máu, mềm nhũn bước xuống bếp.