Không khí trong căn phòng bỗng đặc quánh , nặng nề như chì. Tùng sững , gương mặt tái mét. Anh bao giờ nghĩ sẽ phản ứng mạnh mẽ đến thế, đúng hơn, bao giờ nghĩ dám những lời như với , với gia đình .
“Nga! Em cái gì ?”: Giọng Tùng vút lên, pha lẫn sự tức giận và bẽ bàng. Anh bật dậy, dáng vẻ thư sinh thường ngày thế bằng một vẻ cau , đầy vẻ thất vọng.
Tôi cũng lên, giữ cách với . Trái tim đau nhói, nhưng lý trí mách bảo mạnh mẽ. Tôi thể để chà đạp thêm một nào nữa.
Tôi đáp lời , giọng điệu vẫn lạnh lùng, chút d.a.o động: “Tôi nên đưa cả nhà kiểm tra thần kinh. Hoặc là rõ, hoặc là hiểu tiếng Việt”.
“Em… em dám!”: Tùng chỉ tay mặt , ngón tay run rẩy. Anh thể tin nổi tai , thể chấp nhận sự phản kháng của .
Tôi gạt tay , cho phép chạm . “Dám dám thì cũng đấy. Anh một phụ nữ chỉ để đẻ thuê, một cái máy đẻ , thì nên ngoài tìm. Đừng làm bẩn tai bằng những lời lẽ xúc phạm đó”.
Nước mắt bắt đầu chảy , nhưng cho phép nức nở. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài má, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, hề nao núng.
“Em đủ ? Em nghĩ em là ai mà chuyện với như ? Em quên mất em là đứa nhà quê, gì trong tay ?”: Tùng càng lúc càng mất bình tĩnh. Anh cố gắng dùng những lời lẽ tổn thương nhất để dập tắt sự phản kháng của , để đẩy về cái vị trí thấp kém mà và gia đình áp đặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-ra-mat-nhuc-nha/chuong-2.html.]
Tôi bật , tiếng méo mó. “À, thì đó là những gì nghĩ về ? Ba năm yêu , tất cả những gì thấy ở chỉ là ‘đứa nhà quê, gì trong tay’?”.
Tôi thẳng mắt , một chút né tránh. “Vậy thì thôi, Tùng. Anh và , chúng còn gì để nữa. Anh cứ tìm một cô tiểu thư ‘môn đăng hộ đối’ nào đó, thể cam tâm tình nguyện làm ‘cái máy đẻ’ cho gia đình ”.
“Nga! Em đừng hồ đồ!”: Tùng cố gắng nắm lấy tay , nhưng nhanh hơn, lùi một bước.
“Hồ đồ?”: Tôi lặp , giọng điệu đầy mỉa mai. “Ai hồ đồ hơn ai? Anh vì yêu mà bán rẻ nhân phẩm, bán rẻ tự trọng của ? Anh biến thành một công cụ sinh sản để làm lòng cái sĩ diện hão huyền của gia đình ?”.
Tôi quanh căn phòng khách sang trọng, xa hoa nhưng lạnh lẽo . Tôi thấy rõ sự ngột ngạt, sự giả tạo bủa vây lấy . Tôi thuộc về nơi , và cũng thuộc về nó.
Tôi tiếp, từng lời như cứa lòng Tùng: “Anh nghĩ sẽ chấp nhận những điều kiện khốn nạn đó chỉ vì ? Anh đánh giá quá thấp , Tùng. Tình yêu của rẻ mạt đến mức đó”.
“Em… em sẽ hối hận đấy!”: Tùng buông một lời đe dọa yếu ớt. Anh vẫn hiểu, hiểu, rằng còn gì để hối hận nữa .
Tôi lắc đầu, cảm thấy một sự giải thoát lạ lùng len lỏi trong trái tim . “Tôi sẽ hối hận. Kẻ hối hận sẽ là , Tùng. Sẽ là và gia đình , những đánh mất một phụ nữ trân trọng giá trị của bản ”.
Tôi lưng bước , một ngoái . Cánh cửa căn nhà sang trọng đóng sầm lưng , cắt đứt sợi dây liên kết giữa và Tùng, giữa và một tương lai mà từng nghĩ là hạnh phúc. Tôi bước đường, cảm thấy bầu trời rộng lớn đến vô cùng, và , giờ đây tự do hơn bao giờ hết, dù trái tim vẫn còn rỉ máu.