Lễ Ra Mắt Nhục Nhã - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-27 00:41:33
Lượt xem: 22
Tôi đặt ly nước cam xuống, âm thanh khô khốc vang vọng trong căn phòng khách sang trọng, lạnh lẽo. Ánh mắt rời khỏi gương mặt Tùng, đàn ông yêu ba năm trời, mà từng nghĩ sẽ cùng xây dựng một mái ấm.
Tùng đối diện, dáng vẻ thư sinh, lịch lãm thường ngày bỗng trở nên xa lạ đến đáng sợ. Anh dứt lời về những “điều kiện” mà gia đình đưa nếu bước chân làm dâu, những điều kiện mà đến bây giờ, khi nghĩ , vẫn thấy cơn buồn nôn dội lên cổ họng.
Ba điều kiện , từng câu chữ như những nhát d.a.o cứa lòng tự trọng của . Đầu tiên, mang thai khi cưới, để chứng minh khả năng sinh nở. Thứ hai, đến tháng thứ sáu của thai kỳ, giấy xét nghiệm ADN để khẳng định đó là con ruột của .
Và điều cuối cùng, điều khiến cảm thấy lột trần, chà đạp đến tận cùng: vì sĩ diện, nên dù bầu cũng tổ chức đám cưới – “khó coi lắm”.
Không một tiếng pháo, một bộ váy trắng, một lời chúc phúc. Chỉ một cái bụng bầu kiểm soát chặt chẽ và một tờ giấy chứng nhận huyết thống để đảm bảo kẻ lừa đảo.
Tôi hít một thật sâu, cố nén cơn giận dữ đang bùng cháy trong lồng ngực. Mắt dán chặt Tùng, từng đường nét gương mặt bỗng trở nên méo mó, xa lạ trong mắt .
Tôi lên tiếng, giọng khô khốc, cứng nhắc: “Tùng, rõ những gì ?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/le-ra-mat-nhuc-nha/chuong-1.html.]
Tùng khẽ chau mày, một nếp nhăn hiện rõ giữa trán . Anh vẫn cố giữ giọng điệu dịu dàng, như thể đang một điều gì đó hết sức hợp lý, hết sức bình thường: “Nga, em bình tĩnh . Đây là nhượng bộ lớn nhất …”.
Anh dừng , với ánh mắt pha lẫn sự mệt mỏi và một chút gì đó gọi là “thương hại”. Anh tiếp lời, từng chữ như xiên thẳng tim : “Em cũng mà, em quê mùa, môn đăng hộ đối. Bố chịu gặp mặt em là nể lắm ”.
Cái từ “quê mùa” đó, nó xoáy sâu vết thương lòng . Tôi sinh ở một tỉnh lẻ, lớn lên bằng những bữa cơm đạm bạc, bằng mồ hôi nước mắt của bố . Tôi nỗ lực nhiều để đại học ở thành phố , để công việc định như hôm nay.
Tôi nghĩ, Tùng yêu vì con , vì sự nỗ lực và ý chí vươn lên của . Tôi nghĩ, sẽ là bảo vệ những định kiến, những lời phán xét của xã hội.
. Anh chỉ là một kẻ hèn nhát, núp bóng gia đình, sẵn sàng dùng những lời lẽ cay độc nhất để hạ thấp , để biện minh cho sự vô lý của cha .
Tôi bật , một nụ khô khốc, chua chát. Tiếng của vang lên trong căn phòng im ắng, như tiếng thủy tinh vỡ vụn. Tùng giật , ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
Tôi thẳng mắt , một chút do dự, một chút yếu mềm. Tất cả những tổn thương, những nỗi đau, những niềm tin đổ vỡ đều hóa thành sự khinh bỉ tột cùng.
Tôi , từng chữ rành rọt, đanh thép: “Anh nên dắt cả nhà kiểm tra thần kinh.”