Chương 10: Phản Kích Trong Lòng Hội Trường
Tiếng nhạc cổ điển vang lên trong hội trường sang trọng, nhưng từng nhịp âm thanh như d.a.o rạch não Lăng Y Vân.
Cô còn rõ tiếng chào hỏi, thấy những ánh đèn flash chớp nhoáng từ báo chí.
Tất cả đều mờ khi mắt cô khóa chặt đàn ông trong bóng tối cuối hội trường — kẻ ám hiệu nội bộ của tổ chức Bóng Ảnh.
Tên mã: Sói Đêm.
Người từng là trung uý đặc biệt của Bóng Ảnh, khai trừ một vụ án nội gián và mất tích dấu vết.
Hắn còn sống.
Và giờ… đang ở đây.
“Chúng lộ,” cô khẽ nghiêng đầu, thì thầm tai Lục Trạch Minh.
Anh giật .
Chỉ liếc qua bả vai cô, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm mài sẵn.
“Tôi đoán điều . Tôi để bẫy sẵn. ngờ, chúng nhắm … đúng hôm cô cạnh .”
Y Vân nheo mắt, lập tức hiểu — nếu cô ở đây hôm nay, thể kế hoạch ám sát Lục Trạch Minh sẽ thành công.
Chúng g.i.ế.c .
Đồng thời, gài cô thế phản bội.
Cô siết tay, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Anh súng?”
“Luật cấm mang hội trường.”
Anh đáp nhẹ nhàng, mắt vẫn rời đám đông.
“Tôi cần luật.”
Y Vân rút từ gấu váy một con d.a.o siêu mảnh — thứ cô luôn giấu bên , ngay cả khi tắm.
Lúc đó, từ phía sân khấu, một nhân viên bước , tay cầm ly rượu đỏ – như để mời khách.
mắt … hề ai ngoài Lục Trạch Minh.
Một bước.
Hai bước.
Hắn tiếp cận, tay giấu vật gì đó ly rượu.
“Nguy hiểm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lay-nham-nu-dac-cong/chuong-10-phan-kich-trong-long-hoi-truong.html.]
Y Vân hét lớn, xoay đẩy Lục Trạch Minh sang một bên, còn chính lao tới.
Pằng!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Không ai rõ. Không ai thấy gì.
Chỉ trong tích tắc, cô hất tay kẻ tấn công, gạt đường đạn lệch khỏi hướng về Lục Trạch Minh, và đ.â.m thẳng con d.a.o cổ tay .
Máu phun , hỗn loạn bùng lên.
Người xung quanh hét lớn. Nhân viên an ninh lập tức xông tới.
“Bắt !”
Y Vân lệnh dứt khoát, lúc còn là ‘cô dâu’ của Lục Trạch Minh, mà là đặc công hiệu A-17, chỉ huy hiện trường như bản năng trỗi dậy.
Lục Trạch Minh phía , ánh mắt còn lạnh lùng như thường ngày, mà là… một tia lo lắng hiếm hoi khi thấy vết rạch nhỏ cánh tay cô.
“Cô thương.”
“Không . Chỉ xước nhẹ.”
“Tôi bảo sẽ bảo vệ cô. để cô đỡ đạn cho .”
“Tôi đỡ vì nhiệm vụ.”
Cô khẽ đáp, mắt thẳng .
“Tôi… chết.”
Lần đầu tiên, lời của cô kèm theo sát khí.
Lần đầu tiên, cô thừa nhận:
Trái tim lệch khỏi đường định sẵn.
Tối hôm đó, biệt thự Lục gia canh phòng nghiêm ngặt.
Lăng Y Vân giường, băng vết thương nhỏ tay.
Cô vết xước như thấy một sự thật lớn lao hơn.
“Cô còn chỉ là đặc công,”
Giọng Lục Trạch Minh vang lên lưng.
“Cô đang bắt đầu sống như một phụ nữ bình thường… bên cạnh đàn ông sẵn sàng cùng cô chiến đấu.”
Y Vân đáp.
Chỉ giọt nước lặng lẽ trượt xuống gò má.