Ngày hôm sau, tôi ôm tâm trạng lo lắng mang tài liệu đến văn phòng cho Hứa Ngôn, không gặp được Hứa Ngôn nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với dáng người tuyệt hảo đang ngồi chơi điện thoại trên sofa.
Nếu tôi đoán không sai thì đây hẳn là bạn gái của Hứa Ngôn, một cô gái chắc chắn sẽ không tự nhiên mà xuất hiện tại trong phòng làm việc của một người mặt lạnh như anh ấy.
Tôi hướng cô gái nở một nụ cười lễ phép, đặt tài liệu ngay ngắn lên bàn rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì cô gái xinh đẹp đã cất giọng làm cho tôi phải dừng bước:
“Người đẹp, cô có biết Hứa Ngôn đã đi đâu rồi không?”
Tôi khẽ lắc đầu, không những không biết mà tôi còn hy vọng anh ấy sẽ không xuất hiện ngay lúc này.
Có thể gọi thẳng tên của Hứa Ngôn như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, có lẽ chính là bạn gái của Hứa Ngôn. Theo nguyên tắc không làm phật lòng những người bên cạnh sếp, tôi lịch sự trả lời:
“Tôi đến để giao giấy tờ cho anh ấy, tôi cũng không biết anh ấy đã đi đâu. Cô có thể đợi ở đây.”
“Được rồi.”
Tôi gật đầu chào, vui mừng vì không bị bạn gái của sếp làm khó, vội vàng sải bước duyên dáng đến của văn phòng.
Thế nhưng, nếu bạn càng sợ điều gì thì điều ấy sẽ càng đến sớm với bạn.
Tôi chạm mặt Hứa Ngôn ở ngã rẽ.
Giật cả mình, tôi vỗ vỗ n.g.ự.c để ổn định lại thần kinh đang sợ hãi của bản thân, nhìn Hứa Ngôn không nói nên lời.
Anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt lạnh ngàn năm không đổi, cứ nhìn như vậy không nói một lời nào làm tôi thấy vô cùng ngột ngạt. Không còn cách nào khác tôi đành phải lên tiếng để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
“Thưa sếp, giấy tờ anh giao tôi đã mang đến để sẵn trên bàn của anh, bạn gái anh cũng đang đợi anh trong văn phòng. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
Khuôn mặt lạnh của Hứa Ngôn đen lại.
“Bạn gái?”
“Hả?”
“Cái đó, cô đi cùng tôi.”
“Hả?”
Tôi ngây ngốc đi theo phía sau anh ấy, đến nơi anh ấy chỉ đặt một chân vào trước rồi đột nhiên dừng lại làm tôi đập đầu vào lưng anh ấy.
Đau thực sự!
“Sao anh dừng lại mà không…”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng đến công ty tôi, cũng đừng tùy tiện vào phòng làm việc của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lay-anh-trai-ban-than/chuong-3.html.]
Lời còn chưa nói hết của tôi bị giọng nói của Hứa Ngôn cắt ngang.
Tôi nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó đứng dậy khỏi sofa
“Anh Ngôn, em hối hận rồi, chúng ta bắt đầu lại được không?”
“Cô thực sự nghĩ tôi là đồ chơi của cô lúc cần thì giữ lại đến khi chán lại vứt đi, đúng không?”
“Không phải anh vẫn còn độc thân sao….không phải anh vẫn luôn đợi em sao? Anh Ngôn, anh vẫn còn yêu em đúng không, bây giờ em trở về rồi, chúng ta bắt đầu lại được chứ?”
Cô gái rất kích động, tiến tới muốn ôm lấy cánh tay của Hứa Ngôn nhưng bị anh ấy tránh được. Anh ấy tránh khỏi cái ôm của cô gái cũng làm cho người đứng phía sau anh ấy là tôi đây cũng bị phát hiện. Cô gái nhìn tôi với ánh mắt bất mãn và có chút xấu hổ khi bị người ngoài nhìn thấy.
“Sao cô còn chưa đi?”
“….”
Cô nghĩ tôi không muốn đi sao?
“Trần Tư Văn, chúng ta đã chia tay rồi, cô còn làm phiền tôi chính là quấy rối.”
“Anh Ngôn, ôm em.”
Nghe thấy cái chất giọng nhão nhão đó của cô ta làm tôi muốn buồn nôn, đang định nhân lúc này mà chuồn lẹ thì bị Hứa Ngôn kéo lại.
“Còn nữa, tôi đã có bạn gái rồi.”
Đọc tại Ổ Truyện nhé!
Hứa Ngôn kéo tôi đến bên cạnh anh ấy, vòng tay qua vai tôi siết chặt cánh tay lại.
Tôi: “?”
“Cô ta?”
Trần Tư Văn cao giọng như thể không tin được.
“Là cô ấy.”
Hứa Ngôn càng ôm tôi chặt tôi, cả người tôi cứng đờ đến mức không biết nên làm thế nào mới phải.
“Tốt hơn hết là cô nên tự mình ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến để lôi cô đi.”
Giọng của Hứa Ngôn nghe có vẻ như đang vô cùng tức giận.
Có cho tôi 10 lá gan tôi cũng không dám đi, tôi chỉ đến để đưa giấy tờ thôi sao lại ăn phải một quả dưa to thế này. Tối nay cùng Hứa Thiến Thiến ăn cơm đã có chuyện để nói rồi.
Tôi đang sắp xếp mọi thứ lại trong đầu xem nên nói với Thiến Thiến như thế nào để chuyển hướng luồng khí áp lực từ Hứa Ngôn đang đứng bên cạnh tôi.
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Hứa Ngôn, Trần Tư Văn cũng cảm giác được đang tự làm khó mình, thế nên cô ta cũng chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái rồi rời khỏi đây.