Lão Công Của Tôi Là Hắc Tổng Tài - Chương 92: Con nhớ dì xinh đẹp
Cập nhật lúc: 2025-11-17 03:41:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Du Nhiên thoáng trầm mặt trong phút chốc, tia sáng lấp lánh trong mắt phai mờ, đối diện với Nam Cung Tước áy náy : “Xin vì quấy rầy , thật xin , ngoài nhận điện thoại.”
Cô cầm di động ngoài, còn khỏi thư phòng thì tiếng chuông tắt, ngay đó hồi chuông thứ hai lập tức vang lên nữa.
“Dạ, ba, con .” Đi đến cuối hành lang điện thoại, Diệp Du Nhiên mím môi .
Đối với cuộc điện thoại , thật, cô cũng chút chờ mong nào nữa.
Mặc kệ cho dù là dì Trương đến, vẫn là ba tự đến, cô đều sẽ đưa đáp án giống - tiền để đưa cho.
Một trăm vạn cô đưa trong thời gian ngắn thấy tăm bóng dáng , bất luận như thế nào nữa, cô cũng sẽ vì công ty nhà họ Diệp, mà đòi hỏi tiền Nam Cung Tước !
“Du Nhiên con gái , mấy ngày con gặp dì Trương ?” Giọng già nua của Diệp Thiên Thành truyền tới.
Diệp Du Nhiên mấp máy môi, thẳng: “Ba, thật xin , con thể đưa thêm tiền cho nhà nữa.” Dừng một chút, cô nhắm mắt : “Lúc mà máy ảnh hủy, con cũng , trong nhà như thế nào, đều liên quan gì đến con, con sẽ tiếp tục hỗ trợ nữa.”
Diệp Thiên Thành giọng điệu vẫn ôn hòa : “Ba ba , là dì Trương của con quá mức. Công ty, ba quyết định bán cho khác với giá thấp , ba cũng thể rút lui về hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt lúc về hưu .”
Hốc mắt Diệp Du Nhiên đột nhiên chua xót, trong lúc nhất thời gì. Diệp Thiên Thành đợi câu trả lời của cô, do dự một chút, mới mục đích chính của cuộc điện thoại : “Con cũng một thời gian dài về nhà , bọn cũng nhớ tay nghề nấu cơm của con, ngày mai dành chút thời gian trở về một chuyến con.”
Đưa tay lên che mắt, một lúc lâu , Diệp Du Nhiên mới phát giọng mũi : “Được, đến lúc đó con về nhà, sẽ làm một bữa tiệc lớn cho ba và dì Trương.” lúc tuần một thể tự do sắp xếp ngoài vẫn còn ở đó. Nếu như thể cùng lúc về nhà và cô nhi viện, càng hơn nữa.
Trong lòng Diệp Du Nhiên lúc vô cùng vui vẻ, cô đây là tới lúc chuyển vận , chuyện ở cô nhi viện cách giải quyết, mối quan hệ với nhà cũng hòa hoãn .
“Được , cứ quyết định như . Ba bảo dì chuẩn nguyên liệu nấu ăn kỹ càng , đến lúc đó con nhớ tới sớm một chút.” Âm thanh của Diệp Thiên Thành mang mấy phần ý , đồng thời đem một chút áy náy của cô xuống đáy lòng: “Vậy con làm việc cho , ba cúp máy .”
“Dạ, ba, hẹn gặp .” Sau khi cúp điện thoại, Diệp Du Nhiên hưng phấn nắm chặt nắm đ.ấ.m .
Mắt thấy thời gian di động, cô xuống lầu pha xong cà phê, mới bưng lên tiến thư phòng.
“Anh uống một chút để nâng cao tinh thần ?” lúc thấy Nam Cung Tước bóp bóp sống mũi, Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng buông khay xuống, dò hỏi, trong giọng đều lộ ý , cộng thêm mấy phần nhu hòa.
Nam Cung Tước liếc cô một cái, ánh mắt dừng một lúc khuôn mặt giấu ý , : “Đấm bóp huyệt thái dương cho một chút, cà phê cũng cần, uống quá nhiều .”
Khóe miệng Diệp Du Nhiên giật giật, nhưng tâm tình cô đang nên chấp nhặt , kể cô cũng quên nhiệm vụ của trong ba ngày .
“Được.” mà đảm bảo hiệu quả nhiều.
Đương nhiên, nửa câu Diệp Du Nhiên sáng suốt ngoài miệng, bởi quả thật cô học qua khóa xoa bóp chuyên nghiệp, kết quả thể như mong .
Khóe môi Nam Cung Tước câu lên một đường cong, tựa lưng ghế . Diệp Du Nhiên vòng qua, ở phía , ngón tay tìm kiếm đặt ở vị trí huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa theo vòng tròn.
“Thế nào? Có cần tăng thêm giảm lực bớt ?” Đợi một hai phút, thấy Nam Cung Tước đưa ý kiến gì, cô chủ động dò hỏi.
Nam Cung Tước lúc nhắm hai mắt , khẽ: “Dùng lực thêm một chút.”
“Vậy chậm rãi dùng lực, lúc cảm thấy đủ thì thể bảo ngừng.” Diệp Du Nhiên tăng thêm lực một chút xíu, cảm giác tay dùng sức hề nhỏ, cuối cùng cũng thấy hô ngừng. Cô ngầm thở một , cố gắng duy trì lực ấn và tốc độ như , xoay nắn theo vòng tròn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lao-cong-cua-toi-la-hac-tong-tai/chuong-92-con-nho-di-xinh-dep.html.]
Trải qua một hồi cố gắng của cô, đến trưa rõ ràng hiệu quả. Vẻ giận dữ của Nam Cung Tước cũng biến mất, ngay cả lạnh phảng phất cũng như giảm hơn một ít.
Lúc hơn tám giờ, máy vi tính gửi tới yêu cầu trò chuyện video. Hai đầu lông mày Nam Cung Tước khẽ giãn , khi đồng ý, âm thanh non nớt của Nam Cung Ngự truyền đến.
“Daddy, daddy nhớ con ?” Hai tay nhỏ trắng trẻo chống máy tính màu lam, đầu cách màn hình gần bình thường.
“Từ nay về con cách xa màn hình một chút.” Giọng của Nam Cung Tước vang lên mấy phần nghiêm khắc.
Miệng nhỏ của Nam Cung Ngự vểnh vểnh lên, ủy khuất : “Con…con chỉ là quá thấy daddy mà thôi.” Tuy miệng như , nhưng bé vẫn lời xê dịch, cho đến khi cách vị trí của máy tính một mét.
“Daddy cũng nhớ bảo bối.” Nam Cung Tước hài lòng gật đầu, ôn hòa .
Mắt Nam Cung Ngự như sáng lên, mở lớn đôi mắt to tròn ngập nước: “Moah moah, con thích daddy nhất.”
Nam Cung Tước đối với sự thiết của bé là hưởng thụ, trong mắt hiện ý : “Bảo bối học hội họa ?”
“Ừm đây daddy.” Nam Cung Ngự bẻ bẻ ngón tay, nhảy cẫng , “Chờ khi con học thật giỏi, con sẽ vẽ cho daddy một bức chân dung thật to.”
Nam Cung Tước : “Daddy sẽ chờ đến lúc đó. Tác phẩm bây giờ ? Để cho daddy thưởng thức một chút.”
Miệng nhỏ của Nam Cung Ngự khẽ giật, giọng chút sa sút: “Daddy .”
“Thế nào? Vẽ ?” Nam Cung Tước khẽ một tiếng, dễ dàng đoán tâm tư nhỏ của : “Daddy sẽ ghét bỏ bảo bối, đem tác phẩm thứ nhất lấy daddy xem một chút.”
“Được a, daddy chờ con một chút.” Nam Cung Ngự từ t.h.ả.m lên, chân ngắn bước nhỏ chạy khỏi phạm vi của camera, một lát mang theo một tờ giấy tới.
“Khụ khụ, bảo bối đây là đang vẽ trứng gà?” Nam Cung Tước một hồi, suy đoán . Bên tờ giấy đang mở, tràn đầy những hình tròn to to nhỏ nhỏ quy tắc, còn dùng cọ vẽ tô thêm màu đỏ tươi.
Hai đầu lông mày Nam Cung Ngự cũng nhăn , nhấn mạnh : “Đây là mặt trời mà, daddy ngốc quá.”
“Mặt trời?” Nam Cung Tước kinh ngạc hỏi , thanh âm đề cao hơn một chút. Anh thật thể cái cùng với mặt trời quan hệ gì.
Nam Cung Ngự nhạy cảm đem bức tranh giấu phía lưng, con mắt đen nhánh : “Chính là mặt trời, cho daddy xem tranh của con vẽ.”
Đây là tổn thương đến lòng tự ái của nhóc con? Nam Cung Tước tranh thủ thời gian vuốt m.ô.n.g ngựa* : “Dù bảo bối vẽ mặt trời cũng quá xinh .”
(*Vuốt m.ô.n.g ngựa: là cách Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để đó vui, hòng đạt chút lợi ích.)
mà, một câu nịnh nọt gượng ép của cũng mang hiệu quả, Nam Cung Ngự chép miệng: “Mami cũng đoán .” Hơn nữa, còn vô cùng ghét bỏ vẽ linh tinh, ngay cả vẽ đơn giản như cũng làm , vô dụng…
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
Nam Cung Tước do dự : “Ánh mắt của cô là vấn đề.”
Nam Cung Ngự sợ ngây , daddy thế nhưng giờ mami ở mặt . Cậu bé trừng mắt, miệng nhỏ giật mở to, sững sờ bên màn hình máy vi tính, nhất thời phản ứng.
“Khụ khụ, ý của daddy là, là do trình độ thưởng thức của cô hạn, bảo bối cho cô hiểu là .” Nam Cung Tước lập tức đổi giọng, mặc kệ cho dù chán ghét Tạ An Kỳ như thế nào, cũng thể tạo thành bóng ma cho con nhỏ .
“A—” Nam Cung Ngự kéo dài âm điệu, cúi đầu xuống chụp ngón tay mấy , đột nhiên hỏi: “Daddy, dì xinh ? Con nhớ dì nữa nha.”
Nam Cung Tước nhíu mày: “Sao còn nhớ cô ?”