Lão Công Của Tôi Là Hắc Tổng Tài - Chương 103: Cô không thể không để ý
Cập nhật lúc: 2025-11-30 17:45:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam Cung Tước trong lúc chờ đèn đỏ, đầu cô: “ , dẫn cô mua quần áo.”
Loại câu trực tiếp bỏ chủ ngữ như , giọng điệu dày đặc thở bề của , tràn đầy tính mệnh lệnh.
Dù cho suy đoán, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn giấu sự kinh hãi. Mà cái giọng điệu cho khác phản đối của Nam Cung Tước, khiến cho cô trầm ngâm chục giây, cũng cái gì cho phù hợp.
Thẳng đến khi đèn xanh sáng lên, xe một nữa lăn bánh, cô mới cà lăm cự tuyệt: “Không cần, vẫn là nên làm phiền , vẫn còn đủ quần áo mặc.”
Trên cô chỉ còn hơn một trăm đồng, của hàng xung quanh quảng trường Hoàng Đạt là loại cấp độ gì chứ, chỉ sợ mua đôi bít tất trong đó cũng cẩn thận chọn giá cả. Thật mua quần áo, thể để cho Nam Cung Tước mua cho một cô ? Thật là quá đáng sợ!
Nam Cung Tước liếc xéo cô một chút, ý tứ nồng đậm khinh bỉ: “Là loại quần áo cô đang mặc ?”
Diệp Du Nhiên mạnh mẽ giương khóe môi: “Đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, .”
Trong mắt Nam Cung Tước tràn ngập sự phẫn nộ, tức giận vì cô , âm thanh lạnh lùng : “Ảnh hưởng đến phong cách của , cho phép mặc như .”
Khóe miệng Diệp Du Nhiên giật giật, cô hỏi ngược một câu: Mấy ở cấp bậc thư ký như , lẽ mặc loại quần áo gì, đều xin ý kiến của ?
mà, lời chút ý nghĩa khác. Giống như đang nhấn mạnh quan hệ giữa và Nam Cung Tước bình thường . Lời dạo qua một vòng trong miệng Diệp Du Nhiên, vẫn nuốt xuống sót một chữ.
“Tôi còn đồ công sở mà công ty phát cho, lẽ là thể mặc trong bất kỳ trường hợp nào. Hơn nữa thím La cũng chuẩn cho ít quần áo, mà chất lượng những bộ đồ đó… so với bộ đồ vẫn hơn.” Diệp Du Nhiên chút xác định .
“Đồ yến hội tiệc rượu ?” Nam Cung Tước lạnh lùng liếc cô một chút: “Hửm?”
“Tôi chỉ là một thư ký.” Diệp Du Nhiên lắp bắp , ánh mắt lạnh lẽo quét tới, âm thanh ngày càng nhỏ dần.
Cô thua trận tập, Nam Cung Tước trực tiếp mang lên tầng mười hai của quảng trường Hoàng Đạt, nơi hội tụ đủ các loại nhãn hiệu hàng hóa mỹ phẩm xa xỉ cho phụ nữ, vô cùng thời thượng.
Diệp Du Nhiên liếc mắt qua, lập tức thấy mấy cái nhãn hiệu nổi danh là đại diện cho giá cả đắt đỏ, khỏi kéo lấy ống tay áo của Nam Cung Tước, thành thật mà : “Tổng giám đốc, thật căn bản mua nổi. Nếu thì những trường hợp cần mặt , đưa Trần theo những khác, bọn họ kinh nghiệm so với còn phong phú hơn, sẽ ném mất…”
“Ngậm miệng!” Nam Cung Tước lạnh giọng đ.á.n.h gãy lời cô , duỗi cánh tay , kéo cả cô trong cửa hàng đầu tiên.
Người bán hàng sớm chú ý tới hai , tuy qua trang phục mà Diệp Du Nhiên đang mặc vẻ giống như là thể mua đồ ở đây. một khí thế của Nam Cung Tước thì hề bình thường, là thuộc nhãn hiệu nào nhưng thể thấy chất lượng tầm thường, thiết kế cùng đường may chi tiết vô cùng mỹ, thế nào cũng là một kim chủ thiếu tiền.
Quan sát kỹ một chút, còn cảm thấy quen mắt, hình như là, là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung?
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
“Hoan nghênh quý khách đến, chào buổi tối. Tôi thể giúp gì cho hai ?” Sau khi cô bán hàng suy đoán một hồi, tích cực tiến lên, giọng cùng nụ đều cố gắng tỏ thật ngọt ngào nhưng kém phần chuyên nghiệp.
Diệp Du Nhiên lúng túng : “Bọn xem một chút.”
Nam Cung Tước cũng mặc kệ cô gì, ánh mắt đảo qua trong tiệm quần áo, lệnh: “Kiểu mới nhất của các , lấy một bộ thích hợp với cô .”
Người bán hàng để dấu vết dò xét dáng và khí chất của Diệp Du Nhiên, vẻ bề ngoài các thứ, đó lấy một chiếc váy liền áo giá cả trung bình, giọng ngọt ngào đề cử: “Cái là loại thiết kế mới nhất ngắn gọn tự nhiên thời thượng, là tác phẩm của nhà thiết kế Mary nổi danh, cổ áo, ống tay áo, eo, các vị trí của váy đều điểm nhấn vô cùng nổi bật.”
Cô chỉ hướng cổ tròn, tiếp: “Cô cổ áo , phía còn …”
“Vậy cái .” Nam Cung Tước nhịn đ.á.n.h gãy lời cô dài dòng, chộp lấy quần áo, nhét trong n.g.ự.c Diệp Du Nhiên lệnh: “Cô thử xem.”
Cẩn thận từng tí một cầm lấy chiếc váy, Diệp Du Nhiên tại chỗ nhúc nhích: “Tôi , …” Hai chữ ‘tiền mua’ của cô còn dứt lời, Nam Cung Tước lạnh giọng cắt ngang: “Tôi đưa cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lao-cong-cua-toi-la-hac-tong-tai/chuong-103-co-khong-the-khong-de-y.html.]
Diệp Du Nhiên kinh ngạc trừng to mắt, đem câu đưa đến phạm vi lầm.
Cô há hốc mồm, còn lên tiếng, đẩy hướng về phòng đồ một cái.
Âm thanh lạnh lẽo của Nam Cung Tước vang lên: “Còn , còn giúp cô đồ?”
“Tôi, ngay đây.” Cô dường như là chạy với tâm trạng hốt hoảng, tiến phòng quần áo, cũng lập tức khóa cửa gấp.
Diệp Du Nhiên xong quần áo, lúc đẩy cửa , hai mắt Nam Cung Tước như tỏa sáng, hiếm khi lời khen ngợi: “ là thích hợp với cô.”
Rõ ràng phong cách tự nhiên cùng với khí chất của Diệp Du Nhiên hài hòa với , thiết kế sửa vặn tôn lên vòng eo thon gọn tinh tế của cô, làn váy nhẹ nhàng tung bay làm lộ bắp chân nhẵn nhụi bên trong. Bên cổ áo đến ống tay áo nổi bật nền hoa văn một vòng ánh sáng, giống như bông hoa sen thanh khiết kiêu ngạo vươn giữa những bùn lầy tối tăm.
Đẹp thuần khiết như lúc hai mới gặp , giờ đây nhiều thêm một tia cứng cỏi.
Diệp Du Nhiên chút luống cuống nhéo nhéo ngón tay, bên gương mặt thoáng chốc đỏ ửng, luống cuống : “Cám, cám ơn.”
Người vì lụa câu quả là sai, chính cô cũng thể thấy sự khác biệt của và khi mặc bộ quần áo , nó còn là chỉ dừng ở mức độ thoải mái.
Mà so sánh như mới giúp Diệp Du Nhiên ý thức , giá trị của những bộ quần áo mà thím La chuẩn cho cô … Chỉ cảm thấy áp lực như núi.
Lúc chú ý cô còn thể xem nhẹ, nhưng lúc , cô thể để ý!
Diệp Du Nhiên mím môi, màu hồng nhuận mặt nhanh chóng biến mất, đó là sắc mặt trắng bệch.
Một trăm vạn là tiền mà trong vòng mười năm cô khó thể trả , mà những bộ quần áo đều là bốn năm chữ , mỗi một bộ, như tăng thêm gánh nặng, như đang kéo dài thời gian trả hết nợ của cô.
Thanh âm cô run rẩy: “Quần áo mua!” Lại hướng về phía hướng dẫn mua hàng xin : “Rất xin , là làm trì hoãn thời gian của cô.”
Người bán hàng về phía Nam Cung Tước, ý tứ dò hỏi: “Quý khách, ngài xem?”
Sắc mặt Nam Cung Tước lạnh xuống, nhanh chân đến bên cạnh Diệp Du Nhiên, một tay túm rơi nhãn mác, mặt cô bán hàng nụ bây giờ cứng đờ : “Loại kiểu dáng phong cách như thế , bao nhiêu chiếc, đều đóng gói hết.”
“Đừng mà!” Diệp Du Nhiên cố gắng níu cánh tay của , mãnh liệt lắc đầu: “Tôi trả nổi tiền, ...”
Nam Cung Tước lạnh lùng liếc cô, giọng âm trầm: “Tôi qua, đây là quà tặng cho cô.”
Diệp Du Nhiên c.ắ.n môi, suy nghĩ một chút : “Vậy chỉ cần bộ đang mặc là .”
Nam Cung Tước giương mắt về phía cô bán hàng, âm thanh lạnh lùng : “Nhanh lên một chút.”
“Vâng, , ngài chờ một lát.” Cô bán hàng nhận định rõ ràng nắm quyền quyết định ở đây là ai, vội vàng cùng mấy khác tụ tập , chiếu theo phong cách và đo , tất cả gói hơn mười bộ quần áo. Từng cái túi mua sắm tinh xảo đặt ở bên quầy thu ngân, cô báo cáo: “Quý khách, quần áo trong hai bộ, váy ngắn một bộ, váy liền áo,...”
“Quẹt thẻ.” Nam Cung Tước đợi cô báo xong, lập tức từ trong ví lấy một tấm thẻ đen, đưa cho cô .
Người bán hàng mặt liền lộ sự hưng phấn, nhưng vẫn tuân theo tiêu chuẩn phục vụ, hỏi nữa: “Tổng cộng là mười ba bộ, chín vạn bảy ngàn sáu, ngài xác định đều lấy ?”
Lông mày Nam Cung Tước vặn lên, giá tiền như vẫn là quá thấp.
Tuy nhiên, lúc nghiêng thấy vẻ mặt của Diệp Du Nhiên, nhiều lời : “Được.”
Sau khi Nam Cung Tước điền mật khẩu xong, báo địa chỉ biệt thự: “Đưa đến nơi , sẽ ký nhận.” Nói xong câu liền kéo Diệp Du Nhiên tiến tới của hàng thứ hai.