4.
Mấy ngày , bà Tôn g.i.ế.c một con gà để làm món ăn.
Bà cho cháu trai bà bán thư pháp và tranh về.
Ta cảm thấy bình tĩnh mỉm đáp “Được ”.
Ngày Tống Từ trở về, hơn hai . Thiếu niên tuấn tú như giống thư sinh quê mùa cho lắm.
Hắn bày thức ăn và dọn dẹp bát đũa.
Có vẻ như sự phản đối nào đối với việc một vị hôn thê đột nhiên xuất hiện là đây.
Sau bữa ăn, bà Tôn nắm tay chúng mỉm đến tận mang tai.
“Chờ mấy ngày nữa tích cóp tiền bạc sẽ sắp xếp hôn lễ cho các con.”
Nàng từ trong hộp lấy một chiếc vòng ngọc, sờ những đường nét đó.
"Nha đầu, đây là vật gia truyền của gia đình , chờ thành sẽ truyền cho con.”
Ta gật đầu đồng ý.
Nửa đêm ngủ , dậy ngắm trăng. Dưới ánh sáng mờ ảo, Tống Từ g.i.ế.c c.h.ế.t một hắc y nhân một cách lưu loát và đang ghét bỏ lau vết m.á.u dính tay.
Đây là thứ hai thấy cảnh .
Ta thở dài, giả vờ như thấy bỏ .
gọi: “A Chương?”
Ta , ánh trăng chiếu gương mặt , vẫn hiền lành dịu dàng như thường.
Xem tàn nhẫn là .
“Ta thấy bà nội gọi cô nương như , ?”
Ta gật đầu: “Công tử, quan tâm đến phận và lai lịch của ngươi, cũng ý định thành với công tử.”
“Cho nên, cô thấy làm gì?”
Hắn liếc và với giọng bình tĩnh.
“Lúc thương nặng, chính là bà nội Tôn cứu , bà nhận nhầm , tưởng là cháu dâu bà.”
“A Chương ? Thân phận của cô là gì?”
Tôi nhắm mắt : “Là một vô dụng. Công t.ử cần quan tâm.”
5.
Cuối cùng thì bà Tôn cũng đợi đến khi và Tống Từ thành .
Bà lên núi tìm d.ư.ợ.c liệu và một bầy sói c.ắ.n c.h.ế.t.
Khi và Tống Từ đến nơi, chỉ còn xác tan nát.
Trong tay bà vẫn đang nắm chặt chiếc vòng ngọc gia truyền.
Tống Từ ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ, gân xanh mu bàn tay sắp nổi lên.
"Tất cả những bảo vệ bà nội đều c.h.ế.t.”
Ta xung quanh một vòng, những xác c.h.ế.t rải rác, gật gật đầu.
Hóa đây là những bảo vệ bà.
Trên núi từng dã thú, bà nội vốn là một cô gái xuất từ nghề y, tuy mù nhưng quen thuộc với d.ư.ợ.c liệu và ngọn núi .
Làm bà thể c.h.ế.t , trừ khi đó là do con tạo .
Ta thời tiết u ám, giọng trở nên khàn khàn.
"Tống Từ, điều tra."
Ta cõng Tôn bà xuống núi.
Một nắm xương, bà nhẹ đến ngờ.
Đặt bà lên giường, ôm đầu gối, cổ tay là chiếc vòng tay ngọc dính m.á.u của bà .
Ta đang đợi Tống Từ về chôn cất bà nội.
Trời bắt đầu tối mà vẫn về.
Màn đêm buông xuống. Trước khi Tống Từ trở về xảy một tai nạn.
Đó là một bầy sói đang tấn công.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở , đập mắt là một mớ hỗn độn.
Dân làng ngày thường qua đều xé xác thành từng mảnh.
Họ ngã xuống đất, m.á.u vương vãi đầy đất, tiếng la hét khắp nơi.
Tiếng thét của bầy sói hoang vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.
Hung dữ và hoang dã, với con ngươi xanh lục, chúng dường như đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lang-van-dai/chuong-2.html.]
Có lẽ chính chúng là những kẻ c.ắ.n c.h.ế.t bà Tôn.
Tiếng của trẻ con vang lên.
Ta siết chặt chủy thủ trong tay , đ.â.m thật mạnh con sói hung dữ đang đến gần đứa trẻ.
Đôi mắt xanh chằm chằm, những chiếc răng sắc nhọn gần như c.ắ.n cổ .
Ta c.h.ế.t, Trịnh đại nương cứu .
Mễ Mễ_Vigro
Bà ép hình nặng nề của lên lưng con sói và hét lên với . "Chương nha đầu, mang theo đứa trẻ, mau chạy !"
Ngay đó, bà ném xuống đất c.ắ.n yết hầu.
Ta mất hết sức lực bọn chúng thè lưỡi , nữa tới gần .
Ta nhắm mắt , dường như những kẻ vô dụng chỉ thể c.h.ế.t một cách vô ích.
Trong cơn tuyệt vọng, những ngón tay dường như chạm thứ gì đó. Đó là một chiếc lá cây.
Ta sững sờ chằm chằm màu xanh của lá, một sức mạnh kỳ lạ từ trái tim dâng lên, xuyên qua tứ chi.
Dường như thứ trời và đất đều hòa nhập với .
Ta vô thức đưa lên miệng, đôi môi đỏ mọng hé .
Sử dụng lá làm đàn và môi làm âm thanh.
Một giai điệu buồn tràn ngập bầu trời.
Con sói gần nhất dừng cuộc tấn công .
Ngay đó, thêm nhiều con sói ngừng di chuyển.
Giai điệu ai oán tiếp tục mà nốt cuối vang lên, đột ngột và ớn lạnh.
Chẳng mấy chốc, những con sói đang c.ắ.n xé bắt đầu yên tĩnh.
Ta dậy, bộ váy dính đầy m.á.u nồng nặc mùi tanh, mái tóc đen gió đêm vén lên, mặt nở nụ nhàn nhạt.
Ta từng bước một tiếp cận bầy sói, chúng g.i.ế.c hại lẫn , chúng nó kêu t.h.ả.m ngã xuống.
Khi Tống Từ đến, những gì thấy là đầy vết thương và bầy sói để một nào còn sống sót.
Hắn lo lắng kéo thẳng vai và khuôn mặt đờ đẫn của .
Hắn : “A Chương, mau tỉnh .”
Ta chớp mắt trấn an: “Ta , cũng tỉnh .”
Ta bao giờ tỉnh táo như lúc .
Hắn chằm chằm mặt và từng lời.
“Trên thế giới , chỉ một thể điều khiển dã thú bằng âm nhạc, đó là nữ thần Bùi thị.”
Ta cong môi thầm.
Nữ thần Bùi thị, haha.
Ta duỗi đôi bàn tay tra tấn của và suýt bật .
Hóa khi một vòng, chúng vẫn về điểm xuất phát.
Người gọi là Nữ thần định mệnh rốt cuộc chính là .
Linh mạch đè nén hơn mười năm của nữ thần cuối cùng cũng thức tỉnh.