Chiếc xe của Chu Dung Thâm phóng nhanh con phố phủ tuyết. Nơi đèn xe chiếu đến, sương tuyết bay lượn. Con phố dài rực rỡ ánh đèn, vẫn xe cộ tấp nập. Đây là một sự phồn hoa khác biệt so với Bắc Kinh.
Tiết Sùng giờ đây đang điều trị tại bệnh viện phục hồi chức năng tư nhân nhất Hải Thành.
Nghe Tiết Uyển mở studio thiết kế của riêng .
Hắn vẫn nhớ, Tiết Uyển kéo violin giỏi, một tay vẽ tranh thủy mặc, càng khen ngợi.
Hắn còn tưởng rằng, giờ đây còn lo lắng về tiền bạc, cô sẽ chọn trở làm một tiểu thư yêu thích gió trăng.
ngờ, cô thuê một cửa hàng chỉ đầy năm mươi mét vuông, chăm chỉ làm công việc kinh doanh nhỏ của .
Càng ngờ, căn hộ cô đang thuê bây giờ, môi trường cũng chỉ bình thường. Xem , đàn ông giúp cô, cũng quá coi trọng cô.
Nghĩ đến những điều , Chu Dung Thâm mới cảm thấy trái tim vốn đang bồn chồn như dầu sôi lửa bỏng, định chút ít. Chỉ là hề .
Sự yên bình ngắn ngủi , hai mươi phút , sẽ biến thành những mảnh vỡ nực vương vãi khắp nơi.
Trong khoảnh khắc bước nhà, Tiết Uyển cởi áo khoác ngoài, Trần Tiến Hiền đẩy cô cánh cửa.
Bên trong áo khoác ngoài, cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm. Trần Tiến Hiền đặc biệt thích cô mặc sườn xám.
Mỗi khi cô mặc sườn xám, đều đặc biệt cuồng nhiệt. Tối nay, cũng ngoại lệ.
"Uyển Uyển..."
Khi hôn cô, thở dần trở nên bỏng rát,
Bàn tay mạnh mẽ xuyên qua lớp vải sườn xám mềm mại ôm chặt lấy eo cô. Muốn cô và dính chặt lấy đến kẽ hở.
"Chưa tắm..." Tiết Uyển cố đẩy , nhưng vô ích.
"Xong tắm cùng."
"Trần Tiến Hiền!" Cô giận dữ đánh . chỉ đổi lấy vài tiếng trầm thấp của đàn ông .
Điều khốn nạn hơn là, hôn cô, dùng một tay xé toạc chiếc sườn xám mới của cô.
"Trần Tiến Hiền!"
Tiết Uyển tức đến cắn , chiếc váy mới mặc lên, cô đang thích tả xiết.
"Mua thêm cho em một trăm chiếc nữa, ?"
Sườn xám xé toạc, vẫn chịu buông tha, lớp váy lót bên trong cũng biến thành vài mảnh vải.
Lại cùng với áo sơ mi và cà vạt của , mập mờ quấn quýt rơi đầy sàn.
…
Khi tiếng chuông cửa vang lên liên hồi. Trần Tiến Hiền vẫn thỏa mãn.
Và Tiết Uyển thì gần như suy kiệt .
Không là ai, mở cửa mà vẫn mệt mỏi cứ ấn chuông mãi. Cô đẩy , giục xem chuyện gì .
Hắn ôm cô hôn hít nồng nhiệt một hồi, mới lạnh mặt xuống giường, tùy tiện khoác một chiếc quần ngủ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-khung-lam-dien/chuong-8.html.]
Qua mắt mèo, Trần Tiến Hiền thực nhận Chu Dung Thâm ngay từ cái đầu tiên.
cố tình giả vờ quen, mở cửa.
Chu Dung Thâm chắc hẳn uống ít rượu.
Nếu , e rằng còn tiếp tục giữ cái vẻ thiếu gia cao ngạo của .
Khoảnh khắc cánh cửa mở , Chu Dung Thâm dập tắt điếu thuốc đang cháy: "Tiết Uyển, cô chỉ tiền , cho cô tất cả..."
“Từ nay về , tất cả tiền của , đều cho cô.
“Thỏa thuận ly hôn ký tên.”
“Tôi sẽ để cô tay trắng .”
“Chúng ly hôn, chúng sống với .”
Những lời suy nghĩ lâu đường đến đây.
Cuối cùng thể .
Và điều buột miệng , là những lời lẽ quen thuộc, làm tổn thương khác suốt ba năm trời.
Chu Dung Thâm thậm chí còn kịp hối hận vì lời lỡ lời của . Bởi vì mở cửa là Tiết Uyển.
Mà là một đàn ông đối với mà , khá xa lạ.
Nếu khoảnh khắc đầu tiên thấy Trần Tiến Hiền, Chu Dung Thâm là kinh ngạc đến sững sờ.
Thì khi thấy Trần Tiến Hiền để trần nửa , chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ.
Trên bụng săn chắc còn vài vết cào xước mới tinh. Cảm xúc của trong khoảnh khắc đó, đột nhiên sụp đổ.
"Mày là thằng quái nào! Sao mày ở đây?"
"Tiết Uyển ?"
Đôi mắt Chu Dung Thâm như đổ máu, đỏ ngầu đến đáng sợ.
Ánh mắt rời khỏi đàn ông, tìm kiếm phía . trong khoảnh khắc rời , đống quần áo vương vãi sàn thu hút.
Chiếc sườn xám đỏ thẫm, váy lót ren trắng, tất lụa trong suốt, áo sơ mi đàn ông, cà vạt đen, thắt lưng tháo ...
Khóa thắt lưng phản chiếu ánh sáng lạnh chói mắt, chói mắt , nhưng đ.â.m tim .
Toàn run rẩy, răng va phát tiếng lách cách nhẹ. Ngay cả con ngươi dường như cũng tan rã trong khoảnh khắc đó.
Kết hôn ba năm, từng chạm Tiết Uyển.
Hắn nực giữ lấy cái giới hạn nực đó, tự cho rằng như là phản bội Tần Tang.
Hắn rõ trái tim .
Không, lẽ là cố ý rõ.
Và đến khi cuối cùng cũng chịu đối mặt với tất cả. Thì muộn .