Hôm , Thẩm Bích Thấm dẫn theo. Lưu Trường Phúc cùng một đám gia đinh cùng đến huyện An Khê .
Những gia đinh đó trải qua hơn ba tháng huấn luyện, hiện giờ thấy rõ hiệu quả, tất cả đều dáng cường tráng, ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ oai phong, khí thế khiến kinh ngạc, hơn nữa đều trang vũ khí, khiến cho ngoài liền cảm thấy sợ hãi trong lòng mà dám tới gần.
Từ huyện Nam An đến huyện An Khê chừng ba mươi dặm, đều thuyền để đến huyện Nam An, đó mới đường bộ đến huyện An Khê, ba ngày rốt cuộc cũng đến thôn Phan Điền.
Ngô Chùy dẫn đầu, nhanh đó đến ngọn núi Ngô Chùy , khi hỏi thăm những gân đó đây chính là núi hoang vô chủ thì mới bắt đầu lên núi.
Rất nhanh Tôn Cường và Chu Phát Tài dò xét bên thì đúng như những lời Ngô Chùy , nơi đúng là một ngọn núi quặng sắt.
Lấy tin tức , Thẩm Bích 'Thấm vô cùng vui vẻ, nàng lập tức một tiếng với Thẩm Thủ Nghĩa vội vàng đến xin gặp tri huyện Âu Dương của huyện An Khê.
Chuyện phủ Chương Châu hai trạng nguyên truyền khắp nơi ở tỉnh Phúc Kiến, hai đó dân ở Phúc Kiến xem như niềm kiêu ngạo, mà tin tức hai họ là con rể tương lai của Thẩm gia cũng truyền ngoài.
Vì khi thấy Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm đến xin gặp mặt, tri huyện Âu Dương cực kỳ nhiệt tình chào đón hai cha con nàng.
Thấy thái độ của Âu Dương tri huyện, Thẩm Bích Thấm vẫn thản nhiên, ngược là Thẩm Thủ Nghĩa đối sử nhiệt tình như khiến ông chút sủng ái mà lo sợ, hai bên khách sáo lễ độ qua một phen mới chỗ của .
"Đây chính là chút tấm lòng của học trò, mong đại nhân ghét bỏ." Sau khi xuống, Thẩm Thủ Nghĩa mới nhận hộp gốm trong tay Lưu Trường Phúc đưa cho tri huyện Âu Dương.
"Ôi, ông chủ Thẩm thật sự khách sáo!"
Tri huyện Âu Dương vốn bình tĩnh, chờ đến khi thấy ba mươi lượng bạc tuyết hoa ngân(*) chất lượng thượng đẳng, đôi mắt của ông trợn tròn, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ mà cũng âm thâm cảm thán Thẩm Thủ Nghĩa tay hào phóng. (9) Tuyết hoa ngân: Một loại bạc hợp kim gồm bạc và các kim loại khác, trong đó thành phân bạc thường chiếm 92. 5%.
Không hôm nay ông chủ Thẩm đến đây chuyện gì?"
Một lát , Âu Dương tri huyện bình tĩnh trở , ông đổi sắc mặt mà cất kỹ hộp gấm , lúc mới Thẩm Thủ Nghĩa lễ độ.
"Thật dám giấu giếm, học trò đến đây đúng là chuyện nhờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/chuong-507.html.]
Thẩm Thủ Nghĩa chắp tay làm lễ, đó mới tiếp: "Vị tên Ngô Chùy chính là ân nhân cứu mạng nữ nhi, nguyện vọng mua ngọn núi phía nhà để giải sự tiếc nuối khi tổ phụ và phụ của lúc còn sống."
Lý do đương nhiên là do Thẩm Bích Thấm nghĩ , mấy năm nay cửa hàng đều do Thẩm Thủ Nghĩa quản lý, qua nhiều năm lăn lộn buôn bán như , Thẩm Thủ Nghĩa đổi nên lúc cho dù đang dối nhưng mặt vẫn thản nhiên như .
"Thì là , Ngô Chùy quả nhiên là một con hiếu thảo."
Nghe Âu Dương tri huyện vuốt râu gật gù nhưng ông lập tức đồng ý ngay mà chằm chằm Thẩm Thủ Nghĩa hỏi: 'Không ngọn núi đó là ngọn núi nào?”
"Ở thôn Phan Điền."
Đối diện với ánh mắt đang dò xét của tri huyện Âu Dương, Thẩm Thủ Nghĩa vẫn hờ hững như thế, ông khẽ : "Đó là một ngọn núi hoang, quá giá trị, học trò cũng vì nghĩ đến tấm lòng hiếu thảo của Ngô Chùy mà nhận lời ." Ý trong lời của ông rõ ràng, chính là một ngọn núi hoang, bởi vì nó giá trị cao cho nên ông mới cam lòng mua một ngọn núi như làm lễ trả ân.
"2"
Nghe Âu Dương tri huyện đảo tròn mắt, đó trong mắt lộ mấy tia sáng kín đáo: "Không ông chủ Thẩm dự định chỉ bao nhiêu tiền mua ngọn núi ?"
"Một ngàn lượng." Thẩm Thủ Nghĩa khẽ .
"Một... Một ngàn lượng!"
Nghe Âu Dương tri huyện giật , đuôi lông mày ông cũng run lên. Một ngàn lượng vàng mua một ngọn núi hoang chỉ vì báo ân?
Âu Dương tri huyện vẫn đại khái về thôn Phan Điền , ở đó nhiều mỏ sắt, nhưng một nơi như đương nhiên chú ý đến, phàm là nơi nào mỏ sắt thì đều mua hết, vì ông †a mới tin ngọn núi hoang đó còn mỏ sắt gì. Chỉ là...
Trong mắt Âu Dương tri huyện lóe lên dấu vết tham lam. Theo ông thấy Thẩm Thủ Nghĩa tiền tài ít, nếu vì báo ân ông đòi cái giá cao hơn thì Thẩm Thủ Nghĩa cũng sẽ đồng ý.
Tri huyện Âu Dương âm thầm tính toán một phen, ông thẳng lưng, vuốt râu làm dáng vẻ uyên thâm, chậm rãi : "Ông chủ Thẩm, thôn Phan Điền đó là nơi thế nào đây rõ ràng, một ngàn lượng bạc chỉ sợ là quá ít.
"A? Còn đủ?" Ngô Chùy một bên mà ngây tri huyện.
Mà Thẩm Bích Thấm bên chỉ thấy buồn , con ngươi trong trẻo của nàng nheo , trong mắt lóe lên tia trào phúng.