Là chính mình - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-18 17:01:07
Lượt xem: 212
Tôi một dì giàu. Mẹ luôn nịnh bợ bà .
Đồ gia dụng cũ, điện thoại cũ, chai rượu Mao Đài uống dở.
Những thứ dì dùng thừa, vui vẻ mang về nhà.
Ngay cả đối tượng xem mắt mà chị họ ưng, cũng giới thiệu cho .
Tôi phản đối, nhưng mắng : "Không điều."
1
Tôi một dì với tài sản hơn trăm triệu. Mẹ vẫn luôn quỳ l.i.ế.m bà .
Trong mắt , một cọng cỏ trong nhà dì cũng là bảo bối.
Từ những món đồ gia dụng, thiết cũ loại bỏ, cho đến quần áo, giày dép cũ, đều vui vẻ mang về nhà.
Con gái duy nhất của dì hơn ba tuổi.
Quần áo của chị họ mặc hết, để thì tốn chỗ.
Mẹ liền tái sử dụng chúng, mang về cho mặc.
Trẻ con phân biệt cũ mới, nên hồi nhỏ, thấy gì sai.
Cho đến khi cùng trung tâm thương mại, thấy một chiếc váy trắng. Tôi mua.
Mẹ liền dỗ dành : "Tiểu Khê, ngoan nào. Chị con một chiếc tương tự . Đợi khi nào chị mua cái mới, sẽ lấy chiếc váy đó về cho con."
Nỗi ấm ức dâng lên trong lòng.
Tại chị họ thể mặc quần áo mới, còn chỉ thể mặc đồ cũ của chị ?
Trừ đồng phục và nội y, hầu như mỗi bộ quần áo mặc đều là đồ chị họ qua sử dụng.
Khi than phiền với , bà để tâm.
"Đồ của chị con, mua bằng tiền thật, cái nào cũng cả."
"Sao thế, cho con mặc đồ mà con còn vui ?"
Mẹ sai.
Quần áo hàng hiệu dù chỉ là đồ cũ chín mươi phần trăm, chất lượng vẫn tuyệt vời.
Hàng ngày mặc những bộ đồ hiệu cũ, ít bạn học còn tưởng là tiểu thư thật sự.
Thậm chí còn dò hỏi về thế của .
Thế nhưng, họ thất vọng.
Bố chỉ là những nhân viên công sở bình thường.
Tôi chỉ là một dì giàu mà thôi.
Và tất cả quần áo của đều là "đồ cũ".
Không là mỉa mai ghen tỵ, nhưng thường xuyên bóng gió mặt .
"Phó Tiểu Khê, mặc đồ hiệu của khác, mày thật hư vinh."
Mỗi trực nhật, cũng cố ý vứt rác gần chỗ .
"Nhặt ! Mày chẳng thích nhặt đồ rách nát nhất ?"
Tôi ấm ức bất lực. Về nhà, làm loạn đòi trả quần áo cũ cho dì.
Mẹ mắng : "Phó Tiểu Khê, con đừng điều."
"Quần áo của chị họ con đều là hàng hiệu, con nhà mặc còn chẳng ."
Tôi sợ đánh mắng.
còn sợ bạn học nhạo hư vinh hơn.
"Mẹ ơi, thể để con tự mua quần áo ? Con mặc đồ đắt tiền, đồ rẻ tiền cũng . Vài chục tệ một bộ, nhà mua nổi!"
Mẹ véo tai , ép nhận .
"Con nghĩ vài chục tệ là từ trời rơi xuống ? Có đồ miễn phí mặc, cứ tiêu tiền mua, con chọc tức đến c.h.ế.t ?"
Tôi .
cách riêng để làm ngược với bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/la-chinh-minh/chuong-1.html.]
Kể từ ngày đó, chỉ mặc đồng phục.
Quần áo của chị họ, tuyệt nhiên động .
Mẹ thấy bướng bỉnh, cũng nổi giận, chỉ tủm tỉm : "Được thôi, cứ xem con bướng bao lâu."
Tôi , đang xem làm trò .
cố chấp để bà thắng.
Mùa hè, đồng phục hàng ngày.
Có khi hôm giặt, hôm khô, vẫn cứ mặc , dùng nhiệt sấy khô quần áo.
Mặc đồ ẩm ướt lâu ngày, da bắt đầu dị ứng.
vẫn kiên quyết chịu thỏa hiệp.
2
Cuộc đối đầu thầm lặng kéo dài mấy tháng.
Cho đến cuối học kỳ, trường tổ chức luyện tập văn nghệ, mỗi mặc áo sơ mi trắng.
Tôi lục tung tủ đồ, nhưng chỉ vài bộ quần áo cũ của chị họ là đáp ứng yêu cầu của giáo viên.
Tôi cầu xin mua cho một chiếc áo sơ mi mới.
Bà quát lên.
"Con còn đang tuổi lớn, bây giờ mua cho con, sang năm mặc nữa . Có sẵn mặc, đây chẳng lãng phí tiền ?"
Tôi cố gắng giải thích: "Con mặc quần áo của chị sẽ chế giễu. Trong trường mấy đứa cầm đầu cô lập con, chúng nó thấy con mặc đồ hiệu thế , là ngay đây là đồ cũ của chị ..."
Mẹ khó chịu : "Trên quần áo tên, con thể đây là đồ nhà mua ?"
Tôi nghẹn ngào: " chúng nó , quần áo đắt tiền thế , nhà mua nổi."
Thành phố nhỏ, vòng tròn quan hệ càng nhỏ. Gia cảnh của , nhiều bạn học đều .
Có cô bé nào mặc Burberry mà ở khu dân cư bình thường, xe buýt đến trường ?
Tôi chỉ là sự thật thôi.
Tôi ngờ, sẽ giận dữ đến thế.
"Được, lắm. Nhà mua nổi, tại mua nổi?"
"Vì thật sự khổ, lấy một đồ vô dụng – mỗi tháng chỉ kiếm tiền công ít ỏi đó, bảo phấn đấu, gây dựng quan hệ với lãnh đạo, thì cứ như g.i.ế.c cha ruột ông ."
Bà càng càng giận, xông thư phòng, kéo bố , đang đắm chìm trong thơ ca, .
"Phó Thiên Hoa, mở to mắt chó của ông mà , con gái ông thích làm , thích làm ? Tôi mấy bộ quần áo mới chứ?"
Chiến hỏa lan sang bố .
Ông tự cho là văn hóa phong cốt, dễ nổi giận.
ông cũng "vảy ngược".
Đó chính là việc ông " tài nhưng gặp thời".
Hai lớn cãi khẩu chiến ngay mặt , thậm chí còn động thủ.
Đến khi thể kiểm soát nữa, bác cả và dì cùng đến nhà để khuyên can.
Sau đó mới , nguyên nhân bố cãi là .
Ai nấy đều lộ vẻ hài lòng.
Dì kiên nhẫn với : "Tiểu Khê, con học cấp hai , tâm tư đặt học hành, thể cứ nghĩ đến chuyện làm và ganh đua."
Bác cả cũng tặc lưỡi: " , trẻ con bây giờ thật kiêu căng. Hồi chúng còn nhỏ, một bộ quần áo lớn mặc xong, nhỏ mặc ."
Tất cả đều hiểu sai ý .
Dường như ai thể hiểu sự bất an và tự ti trong lòng .
Cuối cùng, vẫn mặc chiếc áo sơ mi cũ đến trường. Và cũng bất ngờ, mấy đứa con trai đuổi theo trêu chọc.
Ngay khi cắn răng chịu đựng, một cô bé xông tới, nắm chặt tai đứa cầm đầu.
Là chị họ , Giang Miểu.
"Dám bắt nạt em tao? Tin tao lột da mày ?"