Ký sinh trùng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-28 07:28:01
Lượt xem: 156

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không rõ vì chút chột , Trần Vĩ gửi thêm ảnh nữa. Tôi lười quan tâm cái nhóm ồn ào đó, bấm nút , chẳng may mở trúng tấm hình gửi. Chưa kịp thoát thì Trần Vĩ gọi video đến.

“Tiểu Hạ, bảo gửi hình con mà em gửi? Ở nhà rảnh rỗi chẳng việc gì, gửi tấm hình thôi mà cũng khó ?”

Thật đúng là ! Tôi vốn đang bực vì bức ảnh bà đeo sợi dây chuyền của .

“Trần Vĩ, cái vòng cổ là của để trong ngăn kéo bàn trang điểm đúng ? Còn cái túi bà cầm – là quà gửi từ Hồng Kông về cho . Mẹ đúng là giỏi lén lút thật đấy!”

Trần Vĩ nghẹn lời vài giây, :

“Tiểu Hạ, đều là một nhà, là lén lút? Mẹ thích làm , hiếm khi du lịch, chắc chỉ quên với em thôi.”

Tôi bật lạnh lùng:

“Quên với ? Sao quên ăn? Sao quên chơi cùng con trai?”

Tôi lớn tiếng, vết mổ vẫn còn âm ỉ đau rát.

“Tôi trong phòng sinh, bảo bận tăng ca nên đến muộn. Con chào đời, chỉ đến liếc một cái về. Tôi viện mấy hôm, bà luôn miệng bảo bận — chắc bận lục đồ của ở nhà hả? Da mặt dày như tường thành ?”

Đang , chồng – bà Tôn Phượng Liên – xuất hiện trong khung hình, giọng chanh chua:

“Cố Tiểu Hạ, con năng khó thế hả? Mẹ vất vả nửa đời , đáng thương lắm . Đồ trong nhà đều là của một nhà, cứ phân biệtcủa ? Chẳng lẽ chỉ con sung sướng ?”

Tôi khẩy:

“Tôi sung sướng ở nhà các ngày nào ? Bà bà khổ? Tôi các đối xử thế khổ chắc? Con gái mới sinh chịu thiệt, bà xem ai mới đáng thương?”

Có lẽ bà ngờ phản ứng gay gắt như . Bà hậm hực ném cái túi lòng Trần Vĩ:

“Ai thèm cái túi rách của cô! Có cho , cũng chẳng cần!”

Trần Vĩ trừng mắt với :

“Tiểu Hạ, em quá đáng đấy! Nhìn xem, tức đến thế nào , dỗ đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ky-sinh-trung/chuong-2.html.]

Nói xong, cúp máy.

Tôi lặng, chợt thấy bình tĩnh lạ thường. Giận dữ vì mấy như thế… thật đáng.

Tôi mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi ngay một phần “cơm cữ cao cấp”. Cơ thể là của , ăn uống đầy đủ thì mới sữa cho con. Ăn xong, bắt đầu thu dọn hành lý cho hai con. Bé Tuệ Tuệ ngoan lắm, b.ú no là ngủ, tỉnh dậy cũng chẳng quấy.

Mỗi con, tim nghẹn , nhưng cũng chính vì con, càng mạnh mẽ hơn, dứt khoát thực hiện điều quyết.

Tối đó, trần nhà, những mảnh ký ức của ba năm hôn nhân như một cuốn phim tua nhanh trong đầu.

Lúc đính hôn, bà Tôn Phượng Liên nắm tay :

“Tiểu Hạ, thằng út nộp tiền học, tiền sính lễ chỉ thể đưa tạm một vạn, coi như lệ thôi. Sau sẽ coi con như con ruột, tiền sẽ bù cho con.”

Trần Vĩ ôm , chiều chuộng:

“Bảo bối , em là cô gái tuyệt nhất! Nhà đúng là tổ tiên phù hộ, mới gặp như em. Anh nhất định sẽ yêu em cả đời.”

Tôi từng nghĩ lấy một chồng , một gia đình .

Đám cưới năm , tiền tiệc rượu do Trần Vĩ chi, lưng , chồng rỉ tai họ hàng nhà chồng mà chê bai bố :

“Nhà giàu mà keo kiệt, cưới con gái còn bắt bên trả tiền bàn tiệc!”

Thực , học đại học xong thì ở Tô thị làm việc, họ hàng thích gì bên . Nhà đẻ mời vài bạn bè và đồng nghiệp, cộng cũng chỉ đủ hai bàn.

Cưới bao lâu, bà liền bắt giao thẻ lương, miệng thì là “giúp vợ chồng quản lý tài chính”.

Tôi tất nhiên đồng ý và vì thế mà giữa với bà xảy một trận cãi vã kịch liệt, từ đó trở mặt thành thù.

Lúc , bà còn thẳng:

“Tao nhất định bắt con trai tao ly hôn với mày!”

khi đó và Trần Vĩ mới cưới, tình cảm còn mặn nồng, nào chịu .

Anh làm bộ làm tịch, một bên dỗ , một bên dỗ , mới tạm yên “chiến tranh chồng nàng dâu”.

Loading...