Đây là đầu tiên ông chủ động bước phòng .
“Vãn Vãn, ăn chút trái cây .”
Giọng ông khàn và khô.
Tôi đặt bút xuống, gật đầu.
Ông đối diện, im lặng hồi lâu cất lời:
“Chuyện của Lưu Y Y… ba hết .”
“Vâng.”
“Cô … đúng là đồ lừa đảo.”
Ông cay đắng. “Ba đúng là mù quáng.”
Tôi ông, bình tĩnh :
“Không, cô kẻ lừa đảo. Cô là chơi — chỉ là, chơi thua thôi.”
Ông trố mắt, hiểu.
Tôi xoay màn hình laptop về phía ông.
Trên đó là trang chủ của ‘Giáo sư Trà’, với 3 triệu theo dõi và loạt bài tiêu đề đỏ rực:
《Khi “Trà nghệ đại sư” gặp cao thủ
1 : Thử chiêu nhập môn và phản sát chiêu》
2 : Phá giải chiến thuật thẩm thấu》
3 : Rút củi đáy nồi và phản công tuyệt địa
Ông , mắt dần mở to.
Sự kinh ngạc, bàng hoàng, ngộ — biến đổi liên tục khuôn mặt.
Ông chỉ màn hình, chỉ , miệng há hồi lâu mới một câu:
“Con… chính là ‘Giáo sư Trà’?”
“ là con, sai .”
Ông chằm chằm màn hình, hết từng bài.
Mặt ông lúc tái, lúc đỏ, lúc xanh.
Khi thấy đoạn dự đoán Lưu Y Y sẽ động đến ảnh , tay ông nắm chặt .
Khi đoạn cô gây chia rẽ ông bà, ánh mắt ông tràn đầy ân hận.
Đến khi thấy dự đoán chính xác ba kịch bản ở tiệc mừng thọ, thở ông nặng dần.
Cuối cùng, dòng chữ kết “Mong đều trở thành nữ chính trong đời ”, ông thở dài thật dài.
Ông ngẩng đầu lên — ánh chứa đủ thứ: sốc, hổ, sợ hãi, khâm phục, và… kính nể.
“Vậy là… ngay từ ngày cô bước nhà, con hết?”
“Tất cả.”
“Tại con sớm với ba?”
Giọng ông thoáng chút ấm ức.
Tôi mỉm :
“Nếu con , ba tin ?”
Ông lặng .
Phải, khi ông đang đắm trong mật ngọt, mù quáng tin tưởng “thiên sứ” của .
Nếu , ông sẽ nghĩ ghen, cố tình bôi nhọ.
Khi đó, chỉ khiến ông càng bảo vệ cô hơn.
Ông hiểu , gương mặt tràn đầy hối :
“Xin , Vãn Vãn. Là ba sai … Ba quá hồ đồ.”
Đó là đầu tiên trong đời, ông nghiêm túc “xin ” với .
Nhìn tóc ông điểm bạc, tim cũng chùng .
“Ba, chuyện qua .”
“Chưa qua .”
Ông lắc đầu, , ánh mắt nghiêm túc từng :
“Vãn Vãn, con… thể dạy ba ?”
“Dạy ba gì cơ?”
“Dạy ba… cách nhận diện ‘ xanh’.”
Câu khiến ông đỏ mặt, còn thì bật — tiếng đầu tiên từ cơn bão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ky-nghe-tra-xanh/chuong-9.html.]
Ông cũng theo, lúng túng mà ấm áp.
Khoảnh khắc , bức tường vô hình giữa hai cha con tan biến.
Từ hôm đó, bố trở thành fan trung thành và đặc biệt nhất của “Giáo sư Trà”.
Không còn mải mê rượu chè, hội họp.
Thay đó, ngày ngày cầm điện thoại bài “giải mã nghệ”, còn ghi chép tỉ mỉ.
“Vãn Vãn, ‘bẫy kẻ vô tội’ khác gì ‘đạo đức trói buộc song chiêu’?”
“Chiêu ‘lấy mềm khống cứng’ kiểu làm nũng để đạt mục đích ?”
Tôi buồn bất lực — nhưng vẫn kiên nhẫn giảng giải.
Dù , muộn còn hơn .
Rồi một ngày, công ty ông nữ thực tập sinh mới xinh xắn, ngoan ngoãn, chuyện ngọt như mật.
Cô bắt đầu “vô tình” mật với ba : tự làm cơm mang tới, “lỡ tay” đổ cà phê lên áo ông, xin giúp lau…
Trước , lẽ ông sa bẫy.
giờ thì khác ông ghi chép, phân tích, mỗi tối nghiêm túc “báo cáo” cho :
“Hôm nay cô một vất vả, nấu ăn giúp cô tìm cảm giác gia đình — đây ‘kỹ thuật đồng cảm bằng câu chuyện nền’ ?”
“Hôm nay cô mặc váy trắng giống ba, hỏi giống ‘tiểu tiên nữ’ — là chiêu ‘mô phỏng gu thẩm mỹ để tạo liên kết’ hả con?”
Tôi :
“Ba, khi chỉ quý mến ba thôi mà?”
Ông nghiêm mặt:
“Không thể chủ quan! Ăn một , nhớ mười năm!”
Tôi thở dài — lẽ “hội chứng sợ ” của ông thể hết.
thà còn hơn lừa thêm nữa.
Ngoài “nghiên cứu nghệ”, ông còn học làm cha từ đầu.
Ông tập nấu ăn — dù món gì cũng mặn.
Ông quan tâm đến việc học của — dù chẳng hiểu nổi hàm .
Thậm chí, ông còn lập tài khoản bình luận bài , tên là “Người cha thương con”:
“Giáo sư phân tích chuẩn quá! Con gái mà nửa thế , mừng !”
“Tôi học nhiều điều. Cha đừng chỉ lo vật chất, mà quên lắng con.”
Mỗi thấy bình luận đó, đều bật , giả vờ , trả lời bằng một biểu tượng ‘cố lên’.
Nhờ vụ “con gái vạch trần kế xanh” lan truyền mạnh, tài khoản nổi đình nổi đám.
Người theo dõi tăng vọt lên nửa triệu, năm triệu.
Báo chí, nhà xuất bản, nhãn hàng thi mời hợp tác.
Tôi từ chối hết.
Tôi biến “chuyện nhà” thành trò mua vui.
Tôi chỉ lặng lẽ , giúp những từng tổn thương bởi “ nghệ” hiểu rằng:
ai thể điều khiển bạn nếu bạn đủ tỉnh táo.
Cuối năm lớp 12, nhận giấy báo trúng tuyển ngành Truyền thông – ngôi trường mơ ước.
Bố vui còn hơn .
Ông hăm hở tổ chức tiệc linh đình tại chính khách sạn năm nào, “rửa nhục” cho nhà họ Lâm.
Tôi khẽ lắc đầu:
“Không cần , ba. Sức mạnh thật sự chứng minh với khác, mà là giữ bình yên trong lòng.”
Ông sững , mỉm :
“Phải, con gái ba… lớn thật .”
Mùa hè năm , chúng mở tiệc.
Chỉ một bữa cơm gia đình giản dị bố, , ông bà.
Bố gắp cho miếng thịt kho chính tay ông nấu — mặn quá nhưng ấm lòng:
“Vãn Vãn, ngoài học, tự chăm sóc . Có chuyện gì, gọi cho ba. Ba… mãi là chỗ dựa của con.”
Tôi gật đầu, mắt cay xè:
“Còn ba, đừng tùy tiện nhặt ‘lá ’ về nhà nữa nhé.”
Cả bàn bật , ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên khuôn mặt ai nấy đều nhẹ nhõm.
Hương “ xanh” từng ngập căn nhà nay tan biến .
Một khởi đầu mới, ấm áp và trong trẻo, đang chờ chúng phía .
Còn sẽ tiếp tục bước con đường của “Đại nữ chủ” điềm nhiên, lý trí, và bao giờ, để ai khác hộ kết cục của .