Tôi cắt lời, giọng lạnh lẽo, “Phòng của , từ khi mất, từng cho bất kỳ ai động . Ba cũng rõ điều đó. Ngày đầu dì dọn đến, thẳng — phòng là khu vực cấm. Vậy bây giờ, dì đang với rằng dì xem lời như gió thoảng qua tai ?”
Giọng cao, nhưng từng chữ rơi xuống đều nặng nề như búa tạ, nện thẳng lòng cô .
Lưu Y Y hoảng loạn, ánh mắt vội vã cầu cứu, sang bố .
Sắc mặt bố lúc cũng trở nên phức tạp.
Bởi ông hiểu — sai.
Năm đó, ngay cả khi thuê giúp việc, cũng cho họ bước phòng .
“Kiến Quốc, em…”
Lưu Y Y , “em chỉ là… thật lòng… coi như nhà nên mới…”
“Người nhà?”
Tôi cắt lời, “Nếu là nhà, cố ý xâm phạm giới hạn của . Dì Lưu, dì rõ ràng đang làm gì.”
Tôi sang bố, giọng từng nghiêm túc đến :
“Ba, con cuối. Phòng con là ranh giới cuối cùng. Nếu còn ai bước nữa, con dám chắc sẽ làm gì. Đến lúc đó, đừng trách con báo .”
Tôi cất tấm ảnh lau sạch túi, thẳng, để trong phòng khách hai bối rối và mảnh kính vỡ đầy đất.
Về phòng, khóa cửa .
Rồi mở máy tính.
Bắt đầu bài “Khi ‘Trà nghệ đại sư’ gặp cao thủ (P2): Phá giải chiến thuật thẩm thấu.”
“Dự đoán chính xác — ‘đại sư’ quả nhiên bắt đầu động đến đồ cá nhân của . Mục tiêu là di vật của . Cô kích động cảm xúc, khiến mất kiểm soát, từ đó trong mắt bố biến thành kẻ ‘ hiểu chuyện’.
Phản chiêu ở bước trọn trong logic.
Đừng tranh cãi cảm xúc — bởi cảm xúc chính là thứ cô dùng để làm bạn rối trí. Một khi bạn bước vòng xoáy đúng–sai, thương–ghét, bạn sân khấu của cô . Thứ bạn cần làm, là kéo thứ trở mặt đất, nắm chặt điểm phi lý trong hành vi của đối phương, tấn công chính xác, dứt khoát.
Ví dụ, cô là “vô tình” — bạn cần nổi giận, chỉ cần hỏi: “Vô tình như thế nào?”
Cô là “vì cho con” — bạn tiếp tục hỏi: “Nếu vì , tại phớt lờ cảnh báo rõ?”
Hãy biến cảm xúc mơ hồ thành những câu hỏi logic rành mạch.
Trước lý trí, “ nghệ” đều đất diễn.
Cuối bài, thêm một lời khuyên ngắn gọn:
“Nếu gặp đối tượng cùng cấp độ, hãy lắp camera trong phòng. Đừng hỏi vì — khoa học chứng minh, đề phòng là một loại bản năng sinh tồn.”
Rồi đặt xuống một lời tiên đoán mới:
“Sau hai thất bại liên tiếp, ‘đại sư’ sẽ hiểu rằng tấn công trực diện còn tác dụng. Cô sẽ đổi chiến lược — đ.á.n.h vòng tròn quan hệ xung quanh .
Mục tiêu tiếp theo: ông bà nội .
Các chiêu thức thường thấy thể bao gồm:
1: Nói với bố rằng ông bà quá nuông chiều , khiến sinh hư, điều.
2: Giả vờ hiếu thuận, dịu dàng mặt ông bà, tạo sự tương phản rõ rệt để họ chê lạnh nhạt, xa cách.
3: Lặng lẽ gieo hiểu lầm, từng chút một chia rẽ tình cảm giữa và họ.”
Gõ xong những dòng , khép máy tính .
Nếu cô thật sự theo kịch bản , thì từng bước.
Ván cờ , cô đặt chân lên bàn — còn , thấy điểm kết thúc.
Các bạn khán giả, hãy cùng chờ xem, liệu ‘giáo trình nghệ’ của cô còn thể mang bất ngờ nào .”
Đăng bài xong, tắt máy, xuống giường, tay nắm chặt tấm ảnh của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ky-nghe-tra-xanh/chuong-4.html.]
Lưu Y Y, trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.
Cô một bước, sẽ để cả đất nước thấy cô ngã như thế nào.
—
Dự đoán của — chuẩn hơn cả dự báo thời tiết.
Tuần kế tiếp, Lưu Y Y quả nhiên chuyển mũi nhọn về phía ông bà nội .
Ông bà là chỗ dựa vững chắc nhất của trong nhà .
Mẹ mất sớm, bố thì là đàn ông, vụng về và thiếu tinh tế.
Chính ông bà một tay nuôi khôn lớn.
Họ thương còn hơn cả thương bố.
Trước đây, mỗi tuần đều về nhà cũ ăn cơm cùng ông bà.
cuối tuần , bố chặn .
“Vãn Vãn, tuần đừng về nữa.”
Sắc mặt ông gượng gạo, “Gần đây sức khỏe bà con , bác sĩ dặn tĩnh dưỡng.”
Tôi khẽ lạnh trong lòng.
Mới hai hôm bà còn gọi cho , bảo hầm canh gà, dặn cuối tuần nhất định về ăn.
Sao mới mấy ngày mà “ốm yếu cần nghỉ ngơi” ?
“Bà thế? Nặng lắm ? Con về xem bà mới .”
Tôi giả vờ lo lắng .
“Không cần!”
Giọng bố cứng, “Dì Lưu con qua đó . Dì hiểu chút về dưỡng sinh, sẽ chăm sóc bà con chu đáo. Con tới chỉ thêm rối thôi.”
“Ồ, thế ?”
Tôi nở nụ mỉm, vui cũng chẳng giận.
Bố mà chột , :
“Nói chung, tuần con cứ ở nhà ôn bài cho .”
Nói xong, ông vội vàng lên lầu, như sợ hỏi thêm câu nào.
Tôi cần đoán cũng — đây tuyệt đối là chiêu của Lưu Y Y.
Không lấy lợi từ , cô bắt đầu cắt đứt hậu thuẫn của .
Tôi lấy điện thoại, gọi cho bà.
Chuông reo lâu mới nhấc máy, giọng bà yếu ớt:
“Alo, Vãn Vãn …”
“Bà ơi, bà ? Bố bà khỏe, con lo quá.”
“Không con…”
Giọng bà mệt mỏi, “Bà chỉ mệt, nghỉ ngơi thôi.”
“Bà ơi, dì Lưu gì với bà ?”
Tôi hỏi thẳng.
Đầu dây bên im lặng một lúc, bà thở dài:
“Vãn Vãn, dì Lưu của con là đứa ngoan lắm. Hôm qua cô xách cả đống t.h.u.ố.c bổ đến thăm bà, còn trò chuyện suốt buổi chiều. Cô … cô con dạo áp lực học hành lớn, tính tình cáu gắt, còn bảo con chút hiểu lầm với cô , trong nhà hòa thuận…”