Ngày qua ngày, hôm nay, khi thỉnh an hoàng hậu, ghé sang chỗ Thủy Vân lấy thêm một mớ chỉ đỏ về để tiếp tục thêu nốt chiếc chăn.
Chiều đến, bộ y phục gọn gàng, xách kiếm đến vườn đào phía Tây hoàng cung, cũng lâu động đến kiếm, nên luyện tập mới . Sau một lòng vòng khám phá hoàng thành thì phát hiện nơi đây, mùa hoa đào nở, thường thì cuối mùa đông và đầu mùa xuân mới bắt đầu hoa.
Ánh sáng loang loáng xẹt ngang , nơi đây vắng lặng, rõ tiếng kiếm xé gió lao vun vút, khi đáp xuống đất thì tiếng vỗ tay vang lên, tìm kiếm thì thấy Lương Tịch đang từ từ tiến .
"Tứ hoàng tử, ngài ở đây?"
"Ta thường đến đây luyện kiếm, hôm nay gặp thái tử phi."
Tôi : "Vậy ngài cứ tự nhiên, luyện xong , cáo từ."
Vừa lưng thì Lương Tịch gọi : "Thái tử phi xin hãy dừng bước."
"Tứ hoàng tử còn gì chỉ giáo ?"
Lương Tịch cúi đầu: "Không dám."
Sau đó tiếp: "Thái tử phi, chúng đây từng gặp đúng ?"
"Không , tứ hoàng tử bao giờ đến Hạ quốc ."
"Vậy, đây từng đến Lương quốc ?"
Tôi vẫn giữ bình tĩnh, đáp: "Không , vì gả cho thái tử mới đến Lương quốc, tứ hoàng tử ngài là nhầm với ai ?"
Ngài lấy viên ngọc trai lúc đưa, tiếp: "Vậy, thái tử phi nhận viên ngọc ?"
Lương Tịch làm gì mà như hỏi cung , nhưng lỡ chối thì chối đến cùng chứ. Tôi làm bộ ngạc nhiên, ngơ ngác lắc đầu: "Ta ngài đang gì, viên ngọc ngài lấy ở ? Sao mà nhận chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-45-hoi-ngo-tieu-bach-nhi-1.html.]
Ngài thêm câu nào nữa, tay nắm chặt viên ngọc như nghiền nát nó, trông vẻ mặt tràn đầy thất vọng, mất mát, gió chiều thổi tung vạt áo trắng nam tử làm cho càng thấy thê lương hơn.
Tôi nghĩ ngài để tâm chuyện đó đến , nỗi khổ riêng nên thể nào nhận , khẽ : "Ta đây, cáo từ."
Nói xong thì gấp gáp rời khỏi, uổng quá, còn tưởng phát hiện địa điểm lý tưởng để luyện tập, giờ Lương Tịch bảo ngài thường xuyên đến đó thì dẫu cũng dám đặt chân đến nữa.
Tối đến, lên mái nhà ngắm trăng, hóng gió, hoàng cung rộng lớn nhưng cũng ngột ngạt thật, chỉ khi cao thế mới thấy thật dễ thở. Đang yên đang lành thì bỗng một con mèo đen to lớn từ lao tới, vội lên tránh nó, xui xẻo thế nào trượt chân ngã lăn , thế là chẳng trời mây gì nữa, lăn vèo vèo từ xuống.
Tới lúc hồn thì tiếng Lương Minh la oai oái, hóa là đang đè lên , vội vàng bò dậy.
Hắn mặt mày nhăn nhó kêu than: "Ôi, cái lưng của , thái tử phi tẩu tẩu, tẩu làm gì mà cứ lên mái nhà hoài ? May mà ngang qua, thì thái tử thành quan phu ."
Đang đau đến rụng rời, thì chịu nổi, phì : "Thái tử cũng một , ngài lo cái gì?"
Hắn đưa tay sửa sang y phục: "Ban nãy tẩu thấy gì mà hốt hoảng đến thế?"
"Là một con mèo đen."
Hắn tròn mắt, há miệng, hắc hắc: "Không chứ, thái tử phi uy vũ như mà sợ mèo ư?"
"Là tại nó từ lao đến, cũng vì sợ nó cào trúng mặt nên né thôi, gặp nhất định sẽ vặt lông nó, , ban nãy, đa tạ tam hoàng tử."
Nói xong, , nhảy lên mái nhà trở ngược trong. Hôm , mới thức dậy thì Tiểu Đào hí hửng nhảy , ríu rít: "Thái tử phi, thái tử phi, xem cố nhân ?"
Tôi lò mò xuống giường, vẫn còn ngái ngủ: "Cố nhân? Ai là cố nhân?"
"Tỷ tỷ."
Tiếng gọi từ ngoài vọng đến làm như sững , thật là quen thuộc, chạy ào , thể tin mặt là Tiểu Bạch Nhi, thấy thì nó òa lên hu hu.
Tôi đây cũng chẳng khá hơn là mấy, lệ rơi giọt ngắn giọt dài, hai tỷ cứ ôm mà như mưa, Tiểu Đào kế bên cũng sụt sùi theo. Theo lời Tiểu Bạch Nhi thì Cửu Nhật đưa nó đến đây, hai bọn họ mới thành tối hôm qua, sáng nay thì cung.