Hôm , Thủy Vân đúng như hẹn, đến lấy đo về may y phục cho , nàng cẩn thận ghi chép từng chút một, gương mặt thanh tú lúc nào cũng điềm nhiên, tĩnh như mặt nước chẳng hề gợn sóng.
Tôi bảo Tiểu Đào mang mấy cuộn vải tặng hôm đại hôn đưa sang cho Thủy Vân, may cho tặng nàng luôn. Đoạn, trỏ bộ y phục nàng , khen ngợi: "Thanh lương thật là khéo tay, đường may tinh tế."
Thủy Vân nhoẻn : "Thái tử phi quá khen , lúc mới cung, sống quen, cảm thấy buồn chán nên xin với thái tử điện hạ cho phép đến Quế phường học may vá, thêu thùa, đến nay y phục của đều là tự tay may lấy."
Tôi dậy, túm lấy tay nàng : "Đi, chúng sang chỗ nàng, từ hôm nay nàng dạy nhé, cũng sẽ tự may y phục cho ."
Mấy ngày liền ở lỳ bên chỗ Thủy Vân học cắt, học may, học thêu thùa, nàng lôi ở một đống vải vụn, đưa cho tập luyện. Tôi cắt đến cùn cả kéo mà vẫn thẳng , trông cứ méo méo, xiên xiên thế nào , đường chỉ may thì cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đâm chán, bảo nàng dạy cho thêu. Thủy Vân dùng phấn vẽ một nhành hoa đào, thấy thế cũng bắt chước, mảnh vải cứ nhùng nhằng tài nào vẽ , xem còn khó hơn chữ nhiều, cuối cùng lấy cành đào của nàng vẽ mà thêu.
Chăm chú cả ngày cũng chỉ thêu xong vài cái hoa, nhưng trông nó cứ kỳ kỳ thế nào , ngó sang Tiểu Đào bên cạnh thì thấy con bé còn thêu hơn cả .
Cứ thế mấy tháng trôi qua, thể may một bộ quần áo dành cho trẻ con, vẽ thêm vài cái hoa đào thêu lên.
Chiều hôm đó khi thành tuyệt tác của , nhảy cẫng lên, Thủy Vân và bọn cung nữ cùng hùa chung vui.
Tối đến, tỉ mỉ nhớ hình dáng của hoa Tát Nhật Lãng vẽ lên chiếc khăn tay màu trắng, định bụng sẽ thêu tặng cho Cửu Nhật nếu dịp gặp , để chăm chỉ bao nhiêu. Lúc bắt tay thêu thì tìm mãi chẳng thấy chỉ màu đỏ , rõ ràng lúc chiều lấy về mà.
Thế là, chạy sang chỗ Thủy Vân để mượn cái khác, xô cửa bước thì thấy Lương Hữu Thuần đang sừng sững ở đấy, quãng thời gian , chẳng hề tới chỗ , thấy bước thì cả hai bọn họ đều giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-38-the-thiep-thuan-hoa-2.html.]
Tôi thấy giống như con kỳ đà cản mũi, lắp bắp: "Ta… tới mượn Thanh lương chỉ đỏ."
Thủy Vân vội vàng lấy cái làn chỉ đưa , tay chân vụng về thế nào lựa mãi chẳng , cuối cùng, ôm luôn cả cái làn vụt chạy về cung, chân và chân trái cứ liên tục va .
Về tới nơi, chẳng buồn thêu thùa gì nữa, tiến đến cửa sổ, đẩy đôi cánh song, ánh trăng đêm nay thật là , mấy tháng nay cứ cắm cúi tập tành bên chỗ Thủy Vân, chẳng thời gian ngắm trăng nữa.
Tôi nhảy phắt lên mái nhà, cả ngày nắng chang chang, đến tối mà mái ngói vẫn còn ấm. Gió đêm thổi lành lạnh, thật là sảng khoái. Đang tận hưởng cảm giác tuyệt vời thì tiếng Lương Minh vọng lên: "Thái tử phi tẩu tẩu, tẩu thấy thích khách chạy qua đây ?"
Trông xuống thì thấy dẫn theo một toán binh lính, đáp: "Không thấy."
Hắn ngửa cổ lên: "Tẩu tẩu, đêm hôm gió lạnh, tẩu lên mái nhà làm gì?"
Tôi nhảy từ xuống ngay mặt , đáp: "Ta hóng gió, còn tam hoàng tử, võ công chẳng gì mà dám bắt thích khách ?"
Hắn chỉ đám binh lính: "Đệ chỉ dẫn đường thôi, còn bọn họ sẽ bắt."
Tôi hi hi: "Vậy chi bằng tam hoàng tử dẫn theo, mấy hôm nay cũng buồn tay buồn chân quá."
"Dẫn tẩu theo thì thái tử sẽ lột da mất, đây, phiền tẩu ."
Lương Minh xong thì vội vàng chạy , đám binh lính cũng lục đục theo .