Cô nhà, điện thoại cũng gọi .
Tôi đành nhập mật khẩu nữa, lấy túi tài liệu xong thì định rời .
Lúc , phát hiện bàn ăn đặt bát cháo tươi Uông Ký Thành Nam dọn, đây là món Chu Sầm thích ăn nhất.
Ánh mắt lướt đến cửa, giá để giày một đôi dép nam, cỡ giày giống hệt cỡ giày của Chu Sầm, cỡ 45.
Nhìn chằm chằm đôi giày đó, sững sờ.
Tôi đang nghĩ gì,
Đầu óc hỗn loạn.
Tôi cố gắng lắc đầu, xua những suy đoán mơ hồ đó.
Chắc chắn là thiếu ngủ, mới nghĩ linh tinh, ngủ một giấc là thôi.
Tôi đóng cửa, dì hàng xóm đối diện nhà Văn Văn liền tới: “Cô gái, sáng nay dì hình như nhớ một bưu kiện gửi đến, giờ thấy nhỉ? Già , trí nhớ kém, mắt cũng nữa. Cô giúp dì xem camera giám sát nhé.”
Xem dì nhầm là Văn Văn, giải thích.
Giúp dì kiểm tra camera giám sát, bưu kiện nào gửi đến.
Tôi đang chuẩn tắt chế độ xem camera, ngay khoảnh khắc ngón tay chạm nút tắt,
Một cảnh tượng vụt qua màn hình,
Như một tia sét đánh trúng , khiến ngay lập tức cứng đờ tại chỗ.
Tôi vội vàng nhấn nút tạm dừng, giữ khung hình , đó run rẩy kéo thanh tiến trình,
Từng chút một vài giây .
Trên màn hình, lâu khi rời .
Tô Văn Văn mỉm duyên dáng, đang khoác tay một đàn ông mật bước khỏi cửa lớn,
Người đó dường như cảm nhận điều gì, vô tình đầu liếc camera giám sát.
Khuôn mặt quen thuộc đến tận xương tủy.
Đôi mắt từng say đắm bao nhiêu đêm, hóa chính là Chu Sầm!
Tôi cảm thấy m.á.u đông , đầu óc ù .
Hóa đàn ông tắm ở nhà Tô Văn Văn sáng nay chính là !
Hóa căn bản hề rời .
Chỉ là điều khiển khóa cửa từ xa, khiến tưởng .
Tôi run rẩy lật các bản ghi giám sát, trong hai tháng công tác, Chu Sầm vẫn luôn sống chung với Tô Văn Văn, họ cùng cùng , hệt như một cặp vợ chồng.
Trái tim dần dần chìm xuống,
1 giờ chiều ngày 23 tháng 3, Tô Văn Văn và Chu Sầm đưa sân bay công tác, 2 giờ chiều cả hai cùng về nhà, cho đến trưa ngày hôm mới ngoài. Thời gian từ sân bay về nhà cô , đúng một giờ đồng hồ.
Ngày 22 tháng 3, một ngày khi công tác, khi và Chu Sầm rời khỏi nhà Tô Văn Văn, 11 giờ đêm, Chu Sầm , cho đến 3 giờ sáng mới , cổ đeo chiếc cà vạt màu xanh mực đó.
Ngày 15 tháng 3, ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng , Chu Sầm ở nhà Tô Văn Văn hai tiếng, ngày đó với là việc đột xuất cần làm thêm giờ.
Ngày 17 tháng 2, sinh nhật của …
Ngày 10 tháng 2…
Ngày 26 tháng 1…
Lịch cứ lật từng trang, mỗi dừng , đều như một con d.a.o sắc nhọn đ.â.m tim .
Tôi ngây dại chằm chằm màn hình giám sát, cảm giác một trận ù tai, linh hồn như thoát khỏi cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-the-thu-tha/chuong-3.html.]
“Cô gái! Cô gái! Cháu ?” Giọng bà hàng xóm gọi tỉnh .
Tôi gượng , nụ còn khó coi hơn cả : “Cháu , cháu đây.”
“Cô gái, cháu và bạn trai quen ba năm, khi nào thì định kết hôn? Bà già thấy hai đứa trai tài gái sắc, sinh con chắc chắn cũng sẽ xinh ! Hơn nữa, trai cao ráo tuấn tú, một cái là đáng tin cậy!”
Ba năm? Tôi và Chu Sầm cũng kết hôn ba năm .
Họ ở bên , là khi chúng kết hôn?
Tôi vững, chỉ thoát khỏi nơi ngột ngạt .
Tôi đưa tay mở cửa, đúng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng đến nơi, giọng Tô Văn Văn vọng tới.
“Chiều nay cô ngủ bù ở nhà, chúng cứ chơi thỏa thích . hôm nay, thật sự kết thúc ?”
Chu Sầm kiên quyết: “Anh thể để cô buồn.”
Tôi đột nhiên sợ hãi tột độ, đối mặt với sự thật tiếp theo.
Tôi buông tay nắm cửa, hoảng loạn lùi .
giọng của hai vẫn cứ lọt tai .
Tô Văn Văn dịu dàng cất lời, “Hai tháng nay, chúng cứ như vợ chồng thật sự…”
“Đã từng là đủ .”
“Chuyện sáng nay là của em, quá bất cẩn.”
“Em mà, tuyệt đối thể mất Kiều Hy. Sẽ nữa.”
“ em kiểm soát bản ! Em yêu quá! Em tất cả tình yêu của !”
“Anh .”
“Anh thể thực hiện một ước nguyện của em ?”
“Gì ?”
“Em một màn pháo hoa. Anh bao giờ yêu em, dù hôm nay là ngày cuối cùng của chúng , dù chỉ một , em hy vọng thể tỏ tình với em mặt cả thế giới.”
Một lặng đó.
“…Được.”
“Dù yêu nhất vẫn là Kiều Hy, nhưng trong tim mãi mãi một góc dành cho em.”
“Nghe câu , đối với em, cả đời đủ …” Giọng Văn Văn nghẹn ngào.
Nghe thấy tiếng “rầm” đóng cửa, lập tức xông khỏi phòng và rời .
Tôi gọi một chiếc taxi, để tài xế chở vòng quanh thành phố một cách vô định, một vòng, hai vòng…
Đầu óc quá tải, dường như trống rỗng, chỉ còn một cái xác hồn đang vận hành một cách máy móc.
“Cô gái, cháu rốt cuộc ? Trông cháu lắm, cần chú giúp gì ? Hay là, chú đưa cháu về nhà nhé?” Người lái taxi qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy lo lắng.
“Cháu , chú ơi, đưa cháu đến bờ sông .” Suy nghĩ tản mác của bắt đầu tập trung trở .
Đó là nơi Chu Sầm và Tô Văn Văn hẹn, nơi sẽ b.ắ.n pháo hoa tỏ tình, nơi sẽ chứng kiến tình yêu của hai .
Tôi tận mắt xem.
Người đàn ông yêu sâu đậm sẽ tỏ tình với bạn hơn hai mươi năm của , về góc nhỏ vĩnh viễn trong trái tim như thế nào.
Gió bên bờ sông mang theo nước ẩm ướt, dịu dàng nhưng vô tình thổi mặt .
Những đường xung quanh hưng phấn bàn tán,
“Nghe ? Hôm nay bao trọn cây cầu lớn ở trung tâm thành phố để tổ chức một màn tỏ tình hoành tráng! Cả mặt sông đều cho xe qua , đúng là hào phóng quá mất!”
“Nghe chỉ riêng pháo hoa hơn năm triệu, còn màn trình diễn ánh sáng, hai triệu! Thuê địa điểm mất hai triệu nữa! Thêm các chi phí linh tinh khác, đêm nay chắc ném hơn mười triệu đó!”