Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:07:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Phương Phỉ thấy vẻ mặt sốt ruột của Khương Thanh Mạn, vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, “Thanh Mạn, đừng vội, đừng lo lắng. Những thứ cần ở đây đều , sẽ cho chuẩn hàng ngay.”

Khương Thanh Mạn lúc mới thở phào nhẹ nhõm, “Phương tỷ, bên mau sắp xếp công nhân trong nhà nhanh chóng sản xuất áo bông, chăn bông, giày bông . Đợt hàn triều nhiệt độ giảm quá nhanh, nhanh sẽ một lượng lớn đến mua đấy.”

Lý Phương Phỉ xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nàng rõ Khương Thanh Mạn tuyệt đối suông, liền gật đầu đáp: “Được, sẽ sắp xếp ngay. Dù hiện tại hàng tồn kho trong nhà còn nhiều.”

Những mua hàng xung quanh tin , lập tức xúm , “Cô nương, ngươi ai , hàn triều sắp đến ?”

Khương Thanh Mạn cũng giấu giếm, “Là những lão nhân giàu kinh nghiệm trong thôn . Đợt hàn triều năm ngoái họ cũng dự đoán , chỉ là năm nay nhiệt độ giảm quá nhanh, hãy nhanh chóng chuẩn .”

Những khác ngoài tuyết vẫn rơi nặng hạt, liền quấn chặt áo bông , “Chủ tiệm, năm bộ áo bông, ba bộ lớn, hai bộ trẻ con.”

Những khác xong cũng sốt ruột, sợ gọi chậm sẽ còn, “Ta cũng , cũng , mười chiếc chăn len, ba bộ áo bông!”

Chỉ trong một buổi sáng, hàng tồn kho trong tiệm bán sạch, Lý Phương Phỉ lập tức cho đến kho lấy hàng, ở đó còn nhiều hàng tồn.

Khương Thanh Mạn mua xong đồ, nghĩ đến Phương bá, Phương thẩm ở Hoa Nhan Các và Ám Nhất cùng những thợ mộc. Họ ngày thường tận tâm tận lực vì , hàn triều đến, nàng đương nhiên thể để họ gặp nguy hiểm.

Thế là, Khương Thanh Mạn đích mang theo một phần vật tư giữ ấm mua sắm, vội vã chạy đến Hoa Nhan Các và tiệm mộc. Nàng đặc biệt dặn dò họ: “Hàn triều sắp đến , nhất định chuẩn đủ củi, luôn chú ý giữ ấm. Tuyệt đối đừng lơ là, đợt hàn triều đến dữ dội, thể xảy bất kỳ sai sót nào.”

Những đó cảm động đến rơi nước mắt. Rốt cuộc là vận may thế nào mới thể gặp một tiểu thư lương thiện như .

Đợi đến khi việc xong xuôi là buổi chiều, Khương Thanh Mạn đến tiệm bánh bao mua mấy cái bánh bao, ăn xong mua thêm một ít gói giấy dầu cất gian, để phòng khi cần, dù tài năng lớn đến cũng thể chống thiên tai.

Hoàng hôn buông xuống, trời dần tối, gió lạnh vẫn như d.a.o cắt càn quét. Khương Thanh Mạn và Tiêu Dật Thần theo lời hẹn, hội hợp tại địa điểm đến. Chỉ thấy trong thùng xe ngựa chất đầy đủ loại đồ ăn thức uống mà Khương Thanh Mạn mua sắm, chất cao như một ngọn núi nhỏ.

Hai mặc y phục làm từ lông động vật đặt may riêng, chiếc áo làm từ lông cáo mềm mại ấm áp, ngăn chặn cái lạnh cắt da cắt thịt ở bên ngoài. Tiêu Dật Thần giương roi ngựa, “Dạ!” một tiếng hô, xe ngựa từ từ khởi động, tiến về phía Khương Gia thôn.

“Thật ngờ, chiếc áo làm từ lông cáo quả thực ấm áp.” Khương Thanh Mạn siết chặt áo , cảm khái .

Lúc , đường thưa thớt bóng , thời tiết thật sự quá lạnh, gió Bắc “vù vù” thổi, như đóng băng vạn vật thế gian. Ngọn gió như một kẻ cướp bóc vô tình, thổi tan biến ngay lập tức chút ấm mà mang theo khi khỏi nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-195.html.]

Tuyết đọng đường sâu đến đầu gối, ban đầu lẽ còn sâu hơn, chỉ là gió lớn càn quét, lớp tuyết rơi xuống thổi bay một tầng.

Khương Thanh Mạn thời tiết khắc nghiệt , trong lòng tràn đầy lo lắng. Nàng , thôn dân Khương Gia thôn tuy rằng hiện giờ chút tiền dư, nhưng cũng nhiều. Mua vài bộ áo bông, vài chiếc chăn bông cho gia đình, sắm thêm đồ ăn thức uống, cơ bản là cũng chẳng còn bao nhiêu.

Khi xe ngựa từ từ tiến Khương Gia thôn, Khương Thanh Mạn và Tiêu Dật Thần hết đến nhà Phùng Đào. Gia đình Phùng Đào mới chuyển đến thôn lâu Tết, cuộc sống mới định, trong tay nhiều tiền bạc. Để đối phó với cái lạnh khắc nghiệt, cả nhà chỉ thể cố gắng hết sức chuẩn củi, lúc trong sân chất đầy những khúc gỗ xếp ngay ngắn.

Khương Thanh Mạn từ xe ngựa khiêng xuống một ít vật tư, bước sân. Gia đình Phùng Đào thấy nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và lòng ơn. Khương Thanh Mạn : “Chú Phùng, thím Điền, đợt hàn triều đến bất ngờ, cháu mang một ít đồ đến cho hai đây.” Vừa , nàng đưa áo bông, chăn bông và vài chiếc chăn len cùng một ít đồ ăn.

Vợ chồng Phùng Đào cảm động đến rưng rưng nước mắt, thậm chí còn quỳ xuống tạ ơn Khương Thanh Mạn. Khương Thanh Mạn vội vàng đỡ họ dậy, : “Chú Phùng, thím Điền, mau đừng làm . Hai là do cháu đưa đến đây, bây giờ chúng đều là một thôn, giúp đỡ lẫn là điều nên làm. Đợt hàn triều khắc nghiệt, hai chú ý giữ ấm nhiều hơn.”

“Ai, ai, cả mùa đông cả nhà chúng cũng việc gì khác, chỉ lên núi đốn ít củi, chắc thể dùng lâu . Thanh Mạn, nếu nhà các ngươi đủ dùng, cứ trực tiếp đến lấy, dù chúng cũng dùng hết.” Phùng Đào một cách hào phóng.

Khương Thanh Mạn cũng khách khí với , trực tiếp gật đầu. Từ nhà Phùng Đào , nàng và Tiêu Dật Thần ngừng nghỉ vội vã về nhà, đường quá lạnh, gần như thể đông cứng cả .

Lúc trưởng thôn và Khương Lộ cũng đang lái xe bò về, mỗi khi gặp một thôn dân đường, ông đều cẩn thận dặn dò: “Trong thời gian hàn triều, khi mua đồ xong thì cố gắng đừng khỏi nhà. Nếu khó khăn gì, những hàng xóm gần nhà hãy giúp đỡ lẫn .”

Giọng ông vì lạnh mà khàn , nhưng trong lời tràn đầy sự quan tâm. Thôn dân đều gật đầu, ai cũng ý của trưởng thôn. Trước trận hàn triều băng giá , thôn chính là nơi nương tựa chung của họ, chỉ đoàn kết tương trợ mới thể vượt qua khó khăn.

“Trưởng thôn, yên tâm , chúng con đều . Người cũng chú ý giữ ấm nhé!” Một thôn dân trẻ tuổi đáp . Trưởng thôn hài lòng gật đầu, tiếp tục lái xe bò tiến về phía .

Khương Thanh Mạn thấy trưởng thôn bá bá tận tâm tận lực như , trong lòng khỏi dâng lên một luồng ấm. Nàng , trong trận hàn triều , trưởng thôn cũng như nàng, đều đang bôn ba vì sự an nguy của thôn dân.

Trời tối hẳn, như một tấm màn đen khổng lồ, nặng trĩu đè lên bầu trời Khương Gia thôn.

Cùng với màn đêm buông xuống, gió tuyết càng thêm dữ dội, gió mạnh gào thét càn quét qua, như một con mãnh thú gầm thét, tung những bông tuyết lớn bay tứ tung.

Tuyết hoa còn nhẹ nhàng bay lượn, mà như lưỡi d.a.o sắc lẹm giáng xuống , đau nhói khôn cùng. Nhiệt độ dường như trong khoảnh khắc giảm thêm mấy độ, khí như đóng băng, mỗi thở hít đều thể cảm nhận luồng khí lạnh lẽo thấm thẳng tâm phế.

Vài bộ hành còn sót đường, lúc đều kinh hãi trợn tròn mắt, liều mạng quấn chặt tấm áo bông rách nát khô quắt , chỉ hận thể rúc cả trong xiêm y.

Họ chân thấp chân cao chạy vội vã trong lớp tuyết dày, hướng về nhà liều mạng chạy , sợ rằng chỉ chậm một bước sẽ màn đêm tuyết lạnh vô tình nuốt chửng, đóng băng đến c.h.ế.t giữa trời đất băng giá .

Khương Thanh Mạn những bộ hành vội vã chạy về nhà, lòng khỏi lo lắng, đợt hàn khí sẽ kéo dài bao lâu, cũng chẳng nhiệt độ rốt cuộc sẽ hạ xuống bao nhiêu, thôi thì cứ một bước tính một bước !

Loading...