Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:06:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô gái dường như sự do dự của Khương Thanh Mạn, thuận tay kéo lấy tay nàng : “Nếu ngươi chê, thể làm dẫn đường cho ngươi nha, quen thuộc với Nam Thụy quốc, đảm bảo thể giúp ngươi tìm thứ ngươi .”
Trong lòng Khương Thanh Mạn khẽ động, mục đích chuyến của nàng chính là tìm hiểu sâu hơn về Nam Thụy quốc, tìm kiếm các loại dưa, quả, rau củ và lương thực phù hợp. Có một quen thuộc nơi đây giúp đỡ, tự nhiên là gì hơn. nàng lo lắng cô gái sẽ mang đến phiền phức cho .
Cô gái thấy Khương Thanh Mạn dường như ý chấp nhận , liền líu lo chuyện như một chú chim nhỏ vui vẻ: “Ta tên Nam Tri Ý, từ nhỏ lớn lên ở Nam Thụy quốc. Trong nhà , điều kiện cũng khá , nhưng gần đây trong nhà xảy vài chuyện phiền lòng, đành chạy ngoài lánh nạn. Các ngươi là địa phương , đến đây là để mua sắm thứ gì ?”
Khương Thanh Mạn vẻ ngây thơ vô tội của cô gái , trong lòng lập tức nảy sinh thiện cảm, cũng thành thật kể rõ: “Ta tên Khương Thanh Mạn, hai vị là Phương Cương và Phương Cường. Chúng là Đông Thịnh quốc, ở nhà rảnh rỗi việc gì, liền nghĩ đến Nam Thụy quốc của các ngươi để xem loại dưa, quả, rau củ nào ngon , tiện thể mua ít lương thực mang về.”
Nam Tri Ý mắt sáng rỡ, hưng phấn : “Cái quá quen ! Ta nhiều nơi đủ loại dưa, quả, rau củ mới lạ, cả chợ giao dịch lương thực chuyên biệt, đảm bảo sẽ làm ngươi hài lòng.”
Nói xong, nàng cúi đầu bộ quần áo lòe loẹt, phô trương của , chút lo lắng : “Thanh Mạn, thể cho mượn một bộ quần áo để ? Trang phục của quá dễ nhận .”
Khương Thanh Mạn thấy tính cách tự nhiên thiện của nàng, gật đầu đồng ý, dẫn Nam Tri Ý đến cạnh xe ngựa, từ trong hành lý của lấy một bộ quần áo thường dân đưa cho nàng.
Nam Tri Ý nhận lấy quần áo, nhanh chóng chui trong xe ngựa . Khương Thanh Mạn nghĩ càng ít rắc rối càng , đợi nàng xong quần áo, thi triển kỹ thuật trang điểm của , giúp nàng đổi chút ít dung mạo.
Chẳng bao lâu , Nam Tri Ý từ trong xe ngựa bước . Phương Cương và Phương Cường vốn đang một bên trò chuyện phiếm, vô tình ngẩng đầu lên, lập tức ngây . Cô gái mắt , ném giữa đám đông thì cũng chỉ là một bình thường, nếu tận mắt thấy nàng từ trong xe ngựa bước , hai quả thực dám tin đây chính là Nam Tri Ý tinh quái nãy.
Nam Tri Ý nghịch ngợm chớp mắt với hai , xoay một vòng, hỏi: “Thế nào, bọn họ chắc chắn nhận !” Khương Thanh Mạn bộ dạng của nàng, cũng nhịn : “Ừm, an hơn nhiều . Tri Ý, thì làm phiền ngươi dẫn đường cho chúng nhé.”
Nam Tri Ý vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Thanh Mạn ngươi cứ yên tâm, cứ giao cho ! Chúng tiên chợ rau quả ở phía Tây thành, nơi đó chủng loại đầy đủ lắm, chắc chắn những thứ ngươi từng thấy.”
Thế là, một đoàn sự dẫn dắt của Nam Tri Ý, tiến về chợ rau quả ở phía Tây thành. Chợ náo nhiệt phi phàm, đủ loại rau quả tươi ngon bày la liệt, tỏa hương thơm quyến rũ.
Khương Thanh Mạn đến hoa cả mắt, trong lòng tràn đầy hoan hỉ. Nàng dừng chân các quầy hàng, cẩn thận lựa chọn những giống cây quan tâm, thỉnh thoảng hỏi bán hạt giống vài câu hỏi về những loại rau quả .
Có Nam Tri Ý, địa phương ở đây, ông chủ bán hạt giống cũng tận tâm, chi tiết giới thiệu cho Khương Thanh Mạn đặc điểm, phương pháp trồng trọt và hương vị của từng loại rau quả. Khương Thanh Mạn , thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ rằng đợi khi về, sẽ trồng những hạt giống mới lạ gian của .
Nam Tri Ý như một hướng dẫn viên nhỏ nhiệt tình, dẫn Khương Thanh Mạn, Phương Cương và Phương Cường một nhóm đến khu chợ giao dịch lương thực. Cả đoàn đến, đều cảnh tượng mắt làm cho chấn động. Chỉ thấy lương thực chất đống như núi, từng đống lương thực nối tiếp dứt, dường như thấy điểm cuối. Số lượng lớn đến mức, dường như khẩu phần ăn của cả quốc gia trong mấy năm đều tập trung về đây.
Trong mắt Khương Thanh Mạn tràn đầy kinh hỉ, lẩm bẩm tự : “Nhiều lương thực thế , nếu thể vận chuyển về Đông Thịnh quốc, thì thể giải quyết ít khó khăn cấp bách .”
Nam Tri Ý : “Thanh Mạn, ngươi , Nam Thụy quốc chúng bốn mùa như xuân, quanh năm đều thể thu hoạch. Lương thực ở đây của chúng chỉ nhiều, giá cả còn chăng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-175.html.]
Khương Thanh Mạn bước tới, hỏi giá một ông chủ tiệm lương thực. Ông chủ lúc đầu thấy bọn họ là ngoài địa phương, liền giá cao hơn một chút.
Nam Tri Ý lập tức bước tới, dùng tiếng địa phương trôi chảy chuyện với ông chủ. Ông chủ Nam Tri Ý là địa phương, vẻ mặt tinh ranh mặt dịu nhiều, cũng còn cố ý nâng giá lương thực nữa.
Khương Thanh Mạn rõ nàng mua lượng lớn lương thực, tiểu mạch, ngô, lạc, gạo, cao lương, cùng đủ loại đậu, mỗi thứ đều ít. Ông chủ xong, mặt mày hớn hở.
Một mối làm ăn lớn như , quả là hiếm khó tìm. Hắn cũng quanh co, trực tiếp đưa giá thấp nhất. Khương Thanh Mạn kinh ngạc phát hiện , những hạt lương thực tròn đầy, chất lượng cứng cáp, trông , hơn nữa giá cả chỉ bằng một nửa so với Đông Thịnh quốc.
Giá cả chăng đến , khiến Khương Thanh Mạn vô cùng phấn khích, nàng vung tay lớn: “Ông chủ, tiểu mạch và gạo, ngô mỗi thứ mười vạn cân! Cao lương, lạc và các loại đậu mỗi thứ hai vạn cân.” Ông chủ đến mắt híp thành một đường chỉ, vội vàng đáp: “Được thôi, cô nương cứ yên tâm, chất lượng lương thực của , cô nương cứ yên tâm tuyệt đối.”
Thấy Khương Thanh Mạn hào sảng như , ông chủ để tỏ lòng cảm ơn, còn đặc biệt tặng thêm một ít yến mạch, ý dĩ và kiều mạch quý hiếm. Khương Thanh Mạn liên tục lời cảm ơn, trong lòng càng thêm cảm kích Nam Tri Ý. Nếu nàng , e rằng khó lòng giá như , cũng khó mà những giống lương thực quý giá .
Những xung quanh cũng đang mua lương thực thấy tiếng động , khỏi tò mò đ.á.n.h giá bọn họ: “Cô nương, đây là đến mua sỉ lương thực ? Sao mua nhiều đến ?”
“ , trong nhà mở một tiệm lương thực mới, chẳng là đến nhập hàng ? Đến lúc đó chúng sẽ ủy thác tiêu cục hộ tống về nhà.” Khương Thanh Mạn giải thích. Nàng để lộ cho khác , vạn nhất kẻ nào nảy sinh ý đồ , thêm ít phiền phức.
Đợi những , Nam Tri Ý bước tới khẽ hỏi: “Thanh Mạn, ngươi thật sự lợi hại đó, mua nhiều như e rằng tốn hàng vạn lượng bạc. Ngươi cẩn thận đó, nơi như thế trộm cắp ít .”
Khương Thanh Mạn gật đầu: “Yên tâm , tự an bài.” Ngân phiếu đều ở trong gian, tiểu tặc trộm cũng trộm .
Ông chủ bắt tay sắp xếp chuẩn lương thực. Phương Cương và Phương Cường suy nghĩ nếu vận chuyển lương thực về Đông Thịnh quốc, thì sẽ gây bao sóng gió. Hơn nữa, lượng khổng lồ như , là một chuyện dễ dàng.
Khương Thanh Mạn trả tiền đặt cọc, hỏi Nam Tri Ý nơi nào nhà kho lớn hẻo lánh cho thuê, nàng dự định thuê vài ngày, lợi dụng sự hẻo lánh, lén lút thu lương thực gian.
“Hắc hắc, Thanh Mạn, ngươi hỏi đúng , , dẫn ngươi đến một nơi.” Nam Tri Ý gian xảo một tiếng, dẫn nàng thẳng về phía Tây thành.
Đến nơi, thẳng tới, mấy chục căn nhà lớn nối thành một dãy, cao rộng. Trong nhà một thấy đến, liền là khách.
“Hai vị cô nương, đến thuê phòng ? Giá chỗ chúng hợp lý, diện tích lớn.”
Khương Thanh Mạn : “Theo ngày theo tháng? Giá cả thế nào?”
“Theo ngày, mỗi gian một ngày một lượng bạc; theo tháng thì mỗi gian một tháng mười lượng bạc. Chúng chỉ phụ trách cho thuê địa điểm, an thì chịu trách nhiệm.”
Khương Thanh Mạn thầm nghĩ: Thế thì , bọn họ chịu trách nhiệm trông coi an , đến lúc đó thu gian sẽ càng tiện lợi hơn.