Sau khi về nhà, vẫn mang bản thỏa thuận ly hôn mới .
Lần để Biên Hằng phớt lờ nữa, mà ghế sofa chờ về.
Thấy đợi về nhà như đây, Biên Hằng vẻ mừng rỡ: “T.ử Thanh, em...”
Nhìn thấy bản thỏa thuận bàn , lời chặn .
“Biên Hằng, bấy lâu nay, hẳn tiêu hóa quyết định , ký .”
Bước chân bước về phía vẻ nặng nề, giọng cũng tiết lộ sự chua xót: “Thật sự đến bước ?”
Tôi trả lời, chỉ chăm chú .
Biên Hằng bất ngờ ôm chầm lấy , run rẩy : “T.ử Thanh, T.ử Thanh, ly hôn, sẽ cắt đứt liên lạc với Vân Vi ngay lập tức.”
Tôi đẩy , bình thản : “Anh thấy đấy, luôn rõ làm gì.”
Anh ôm chặt lấy , vùi đầu cổ : “T.ử Thanh, thực sự xin , sẽ quan tâm em nhiều hơn.”
“Không chỉ là cô , Biên Hằng, bản hai chúng nhiều vấn đề .”
Tôi sang một bên , trong lòng hề gợn sóng.
Trước đây, mất bình tĩnh đến mức là , từ lúc nào, đó trở thành Biên Hằng.
“Sống tiếp như thế , cả hai chúng đều sẽ thoải mái... Hơn nữa, sắp chuyển đến B-thị làm việc .”
Động tác của Biên Hằng khựng , ngẩng đầu , ánh mắt thêm phần bất lực: “Đi B-thị? Bao lâu?”
“Dài hạn, sẽ nữa.”
“Vậy cũng theo em, công ty ở B-thị cũng chi nhánh, sang đó quản lý cũng thôi...”
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời : “Anh đừng tự lừa dối nữa, Biên Hằng.”
“Ly hôn .”
---
Sau khi tất thủ tục ly hôn, nhanh chóng nhận việc tại chi nhánh công ty ở B-thị.
Dưới lầu căn hộ mới của là ga tàu điện ngầm, một tuyến thẳng đến cổng công ty.
Ngày đầu tiên làm, thấy Biên Hằng ở lầu, xe của đỗ bên lề đường.
Tôi gật đầu chào tự bước ga tàu điện ngầm.
Biên Hằng theo .
Giờ cao điểm, tàu điện ngầm đông nghẹt , Biên Hằng dùng cánh tay tạo một gian thoải mái cho .
Tôi ngẩng đầu , mặt là vẻ mặt chờ khen ngợi.
Tôi lên tiếng. Anh sẽ kiên trì lâu , càng phản đối gay gắt, lẽ càng hăng hái. Bao năm nay vẫn , hệt như một thiếu niên đang ở tuổi nổi loạn.
Trước đây Biên Hằng mua nhà cạnh công ty , làm mỗi ngày đổi hai tuyến tàu điện ngầm, còn bộ một đoạn đường.
Tôi từng làm nũng lái xe đưa đón .
Biên Hằng miễn cưỡng đồng ý, nhưng bao giờ thức dậy cùng giờ với buổi sáng.
Chuyện đó cứ thế gác , thôi.
Giờ ly hôn , trở nên chu đáo.
Sau vài ngày bảo vệ như , vẫn đồng nghiệp thấy ở ga tàu điện ngầm.
Đồng nghiệp tò mò hỏi : “Bạn trai ?”
Tôi lắc đầu, lờ vẻ thất vọng mặt Biên Hằng, gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-con-buon-dau-uzrb/chuong-6.html.]
Một hôm khi tan làm về nhà, mới phát hiện bóng đèn trong phòng ngủ hỏng.
Vì đây từng kinh nghiệm, nên khi chuyển đến chuẩn sẵn bóng đèn dự phòng.
Vừa tháo bóng hỏng xuống, nhận điện thoại của Biên Hằng.
“T.ử Thanh? Em về nhà ?”
“Rồi.”
“Vậy em bật đèn?”
Tôi thấy khó hiểu: “Sao bật đèn?”
Anh ấp úng: “Anh chờ em bật đèn lên mới .”
“Ồ, hôm nay bóng đèn hỏng .”
“Vậy em chờ , lên cho em.”
Tôi ngăn : “Không cần, sắp xong .”
Đầu dây bên im lặng một lát, chờ đến khi mất kiên nhẫn cúp máy, giọng Biên Hằng mới vang lên nữa: “Em tự làm việc ?”
“Biết chứ, thì nghĩ đây đèn trong nhà là ai sửa?”
Tôi còn ăn cơm, lúc thực sự bực bội, sự kiên nhẫn cạn kiệt: “Anh còn chuyện gì ? Không thì cúp máy đây.”
“Không còn...”
Thay xong bóng đèn mới, phòng ngủ sáng bừng trở .
Trước khi ngủ, điện thoại rung hai tiếng, hình như tin nhắn mới, nhưng mơ màng xem.
---
Sáng hôm , mới thấy tin nhắn Biên Hằng gửi tối qua.
【T.ử Thanh, sốt, em thể xuống đây ? Anh đang ở nhà em.】
Dù cũng từng là vợ chồng, chỉ thể trả lời: 【Anh tự mua t.h.u.ố.c uống .】
Gần đây công ty một dự án mới, đây là vụ án đầu tiên phụ trách khi chuyển đến đây, dĩ nhiên dốc hết sức lực, một khởi đầu .
Vì , vùi đầu công việc cả ngày, cho đến khi tan làm đồng nghiệp hỏi: “Anh trai cùng ?”
Tôi mới nhớ , hôm nay Biên Hằng đưa , đường tan làm cũng thấy.
Có lẽ cuối cùng cũng thể kiên trì nổi nữa .
Anh Đại Dương gọi điện đến: “Ở B-thị, cũng chỉ em thể chăm sóc nó thôi.”
“Anh trẻ con, thuê chăm sóc là .”
Anh Đại Dương thể tin câu trả lời của : “T.ử Thanh, em như !”
Quả thật đây quan tâm đến Biên Hằng, cảm nhẹ thôi, cũng gửi vô tin nhắn hỏi thăm mỗi ngày.
Đến giờ uống t.h.u.ố.c cũng gọi điện nhắc nhở.
Biên Hằng khó chịu về điều đó: “T.ử Thanh, trẻ con, những chuyện cần em nhắc nhở.”
Lần đó thấy Khương Vân Vi bên cạnh nhỏ nhẹ : “Chị T.ử Thanh mà bám thế nhỉ?”
Biên Hằng càng thêm mất kiên nhẫn, lớn tiếng : “Thôi , em đừng nhắn tin cho nữa, cũng thời gian xem.”
Trước khi cúp máy, thấy Khương Vân Vi an ủi : “Biên tổng, đừng giận, nếm thử cái .”
Sau đó là giọng Biên Hằng xa: “Phiền c.h.ế.t .”
Tôi thở dài, với Anh Đại Dương: “Anh cũng , là . Tôi còn làm việc, chuyện với nữa.”