Không ai mời, lẽ nào tự chuốc lấy sự khó chịu để phá hỏng khí?
Tôi khẽ : “Tôi tổ chức tiệc sinh nhật.”
Khương Vân Vi ngạc nhiên hỏi: “Sao chị ? Anh Đại Dương và Biên tổng thiết với như mà.”
Tôi , gì.
Anh Đại Dương quả thật thiết như em ruột thịt với Biên Hằng.
Tháng , khi Biên Hằng từ nước ngoài về, về nhà mà cùng Khương Vân Vi lên núi ngắm .
Khi hỏi Anh Đại Dương, còn bao che cho em của .
Chỉ là , chuyện qua dòng trạng thái của Khương Vân Vi.
Lần đó lóc ầm ĩ, Biên Hằng chịu ở nhà, bèn khách sạn ở ba ngày.
Nghe Khương Vân Vi xong, Biên Hằng chút chột qua gương chiếu hậu.
Tôi thèm để ý đến , chỉ nhắm mắt .
Đồ ăn đặt giao về đến nhà cùng lúc với chúng .
Tôi quần áo xong thì bắt đầu ăn cơm. Biên Hằng bước từ nhà vệ sinh, hỏi: “Phần của ?”
Tôi ngạc nhiên: “Không ăn ?”
Vẻ mặt cứng trong giây lát, đối diện , dường như lời .
Biên Hằng gọi : “T.ử Thanh, lúc Anh Đại Dương sinh nhật, chúng còn đang lạnh nhạt, nên …”
Tôi ngắt lời : “Chuyện nhỏ nhặt , qua thì đừng nhắc nữa.”
Vẻ mặt thoáng chút ngỡ ngàng, bởi vì câu với chỉ một .
Lần gần nhất là bàn ăn cùng Anh Đại Dương. Tôi hỏi Anh Đại Dương tại giúp lừa dối .
Lúc đó Anh Đại Dương phản ứng của Biên Hằng , đó như .
“T.ử Thanh, làm chẳng là sợ ảnh hưởng đến tình cảm của hai ?”
Tôi còn định hỏi thêm, Biên Hằng tỏ cực kỳ chán ghét.
Anh quát khẽ: “Có tí chuyện cỏn con , qua bao lâu mà vẫn xong?”
Ăn cơm xong, Biên Hằng dấu hiệu rời .
Tôi nhân cơ hội lấy tờ thỏa thuận ly hôn luật sư soạn sẵn trong túi xách .
Anh tiêu đề, tức đến bật .
“Em ý gì? Lại giở trò đòi ly hôn ?”
Tờ thỏa thuận quăng xuống chân . Tôi nhặt lên đưa cho .
“Tôi nghiêm túc đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-con-buon-dau-uzrb/chuong-3.html.]
“Em cứ gây chuyện mãi như ý nghĩa gì?”
Tôi im lặng. Nói thêm nữa, chẳng qua là một trận cãi vã nảy lửa mà thôi.
Biên Hằng đóng sầm cửa bỏ .
Tôi lười quan tâm , làm gì.
Tôi bình tĩnh đặt tờ thỏa thuận phòng làm việc của , tiếp tục xem thông tin nhà đất ở B-thị mà ban ngày kịp xem xong.
Cho đến khi chuẩn ngủ, Biên Hằng vẫn về. Tôi cảm thấy thoải mái vì điều đó.
Ngày hôm , Biên Hằng đến đón tan làm.
Tôi từ chối, những đãi ngộ mà mấy năm nay từng hưởng, giờ cũng cần làm làm mẩy.
Tôi kéo cửa xe .
Vẻ mặt Biên Hằng trở nên kỳ quái: “T.ử Thanh, em … ở phía .”
Tôi một cách khó hiểu: “Ngồi ở chẳng như .”
“Vậy em lên phía .”
Tôi phản đối sang ghế phụ.
Một vật nhỏ cấn m.ô.n.g . Tôi cầm lên xem, là một thỏi son.
Biên Hằng lập tức giải thích: “Chắc là của Khương Vân Vi, cô khá hậu đậu, quên quên …”
Giọng nhỏ dần ánh mắt của , chút thấp thỏm sang.
Tôi đưa thỏi son cho : “Vậy đừng quên trả cô . Hãng khá đắt tiền đấy.”
“Tôi thật sự . Tôi, với cô cũng chẳng gì…”
Tôi ngắt lời : “Biên Hằng, chuyện đó quan trọng.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi , đây là chuyện quan trọng. Anh và Khương Vân Vi gì với , giờ cũng mấy bận tâm.”
Sắc mặt lập tức tái mét. Tôi mặt ngoài cửa sổ, chấm dứt cuộc đối thoại.
Kể từ ngày hôm đó, Biên Hằng bắt đầu đón tan sở mỗi ngày, cũng còn ngoài tụ tập nữa.
Mỗi ngày, đặt một bản thỏa thuận ký sẵn bàn phòng khách.
chỉ giả vờ như thấy. Tôi cũng giục, dù chuyện sớm muộn gì cũng xảy , chỉ là chủ động đề xuất thôi.
Một khi thể hiện sự vội vàng, thể mỉa mai giả vờ giữ kẽ, mè nheo gào .
Hôm đó, lên xe, Biên Hằng : “Việc nhập học của cháu trai Anh Đại Dương giải quyết , Anh Đại Dương mời chúng ăn cơm.”
Cháu trai của Anh Đại Dương một trường mẫu giáo quốc tế nhưng đủ điều kiện.
Nghe tình cờ quen hiệu trưởng trường đó, nên nhờ giúp.
Giờ đứa trẻ trường thành công. Nếu nhắc, suýt nữa quên mất chuyện .