Không Còn Buồn Đau - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-17 10:15:32
Lượt xem: 562

Giữa trời mưa bão, đợi Biên Hằng ở trạm xe buýt suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn giữ lời hứa đến đón .

Vừa định gọi xe, thấy tin nhắn ngắn gọn gửi năm phút : Có việc, qua nữa.

Quay sang, thư ký của đăng một dòng trạng thái mạng xã hội, trong ảnh là bảng điều khiển trung tâm quen thuộc.

Kèm theo dòng chú thích: “Cảm ơn sếp đưa về nhà~”

Nếu là ngày xưa, gọi điện, nhắn tin liên tục để chất vấn Biên Hằng.

giờ đây, chỉ cử động ngón tay, nhấn nút "Thích" cho dòng trạng thái đó.

Sau khi xách hành lý bỏ một lời từ biệt, hoảng loạn, tìm kiếm khắp nơi.

Anh , thể đổi, em đừng bỏ .

Một cơn bão lớn mười năm mới một đổ bộ xuống thành phố A. Tan sở, các đồng nghiệp lượt rời , chỉ còn tăng ca.

Biên Hằng gửi tin nhắn: [Mưa lớn quá, qua đón em nhé.]

Tôi , đang cố gắng làm hòa.

Cuối tuần là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng , đặt sẵn nhà hàng, nhưng cứ mãi đến.

Tôi đợi ở nhà hàng đến khi họ đóng cửa, mới thấy thư ký Khương Vân Vi đăng một dòng trạng thái mạng xã hội. Trong ảnh là góc nghiêng sắc nét của Biên Hằng.

Kèm theo chú thích: “Sinh nhật năm nay thật hạnh phúc, cảm ơn sếp chiêu đãi~”

Anh chỉ khó chịu gạt tay : “Một cô gái trẻ một đón sinh nhật ở ngoài, là sếp quan tâm cấp thì vấn đề gì? Em đừng chuyện bé xé to! Kỷ niệm ngày cưới năm nào mà chẳng đón ?”

Phải , kỷ niệm ngày cưới năm nào mà chẳng đón ? Sinh nhật cũng thế thôi?

Kể từ ngày thứ hai, chúng bắt đầu lạnh nhạt, đến hôm nay là ngày thứ mười.

Trước , lúc nào cũng là tìm cách để làm lành với . Nếu chủ động chuyện như thế , vui mừng khôn xiết, cảm thấy yêu chiều mà sợ hãi.

Giờ đây, lòng chẳng hề gợn sóng, chỉ đáp một câu [Được].

Sáu giờ, là thời gian chúng hẹn. Vì cổng công ty khó đỗ xe, nhanh trạm xe buýt.

Chín giờ, mưa càng lúc càng lớn. Dù mái che quảng cáo, ống quần vẫn mưa bão làm ướt.

Biên Hằng vẫn đến.

Tôi mở điện thoại chuẩn gọi xe, thấy thông báo đặc biệt chú ý từ đỉnh màn hình.

Mở xem, là Khương Vân Vi đăng ảnh cách đây lâu, kèm chú thích: “Cảm ơn sếp đưa về nhà~”

Trong ảnh là bảng điều khiển trung tâm quen thuộc. Dòng xe phiên bản giới hạn , thành phố A chỉ hai chiếc, một trong đó là của Biên Hằng.

Phía bảng điều khiển trung tâm treo chiếc bùa bình an mà năm ngoái cầu ở Đại Phật Tự.

Lúc treo lên, Biên Hằng còn tỏ vẻ ghét bỏ: “Thứ quá, hợp với xe của .”

Tôi năn nỉ mãi, mới miễn cưỡng đồng ý.

Nghĩ đến đây, chợt thấy nhẹ nhõm, nhấn nút "Thích" cho dòng trạng thái .

Biên Hằng chắc chắn sẽ đến nữa. Ứng dụng gọi xe báo hơn một trăm đang chờ. Tôi , cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo. Tôi , bước về phía khu xe đạp công cộng.

Lúc về nhà, Biên Hằng vẫn về.

Mặc dù nhanh chóng tắm, pha t.h.u.ố.c cảm hạt uống , nhưng khi ngủ, vẫn cảm thấy choáng váng.

Trong cơn mơ màng, tiếng mở cửa làm tỉnh giấc.

Là Biên Hằng về.

Chắc ngờ đợi mà ngủ một , bước đến cạnh giường .

Tôi cảm nhận ánh mắt đang dán , nhưng vì quá khó chịu nên để tâm.

Lát là tiếng bước chân rời , tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên.

Tiếng động nhỏ nhẹ nhàng ru ngủ, chìm giấc ngủ mê man.

Khi chuông báo thức vang lên ngày hôm , đầu óc vẫn còn choáng váng, kịp tắt điện thoại ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-con-buon-dau-uzrb/chuong-1.html.]

Biên Hằng bực bội tặc lưỡi một tiếng, khiến tỉnh giấc.

Tôi sốt, đầu đau nhức kinh khủng. hôm nay chủ trì một cuộc họp quan trọng, đành lê tấm nặng nề, chuẩn xong xuôi làm.

Đến công ty, đồng nghiệp bên cạnh thấy mặt đỏ bừng, lo lắng hỏi han, đưa cho t.h.u.ố.c hạ sốt và miếng dán hạ nhiệt.

Biên Hằng gửi đến một tin nhắn: [Em giận ?]

Tôi hiểu.

[Vậy em làm bữa sáng cho ?]

Kể từ khi kết hôn, luôn làm bữa sáng xong mới làm. Ngay cả trong thời gian chúng lạnh nhạt cũng vẫn , chỉ là bao giờ đụng đến.

Sáng nay quả thật đầu óc cuồng nên quên mất, nhưng cái giọng điệu lệnh, coi như hầu khiến cau mày.

Tôi đáp đơn giản: [Quên , tự ngoài ăn .]

Suốt cả ngày hôm , vì bận rộn với công việc, hề xem điện thoại nữa.

Mãi đến khi tan sở, mới thấy tin nhắn của Biên Hằng: [Anh đón em tan làm.]

Tôi cũng làm làm mẩy, đồng ý.

đợi lầu công ty nửa tiếng mà vẫn thấy xe .

Điện thoại đổ chuông, là Biên Hằng.

“Em xuống ?”

Tôi quanh: “Tôi đang ở cổng , thấy xe .”

Biên Hằng ở đầu dây bên thở dài một tiếng.

Phản ứng quen thuộc. Trước đây, khi sốt ruột chờ đợi , luôn cau mày, hít thở sâu để kiềm chế sự bồn chồn của .

Tôi mơ hồ nhận điều gì đó: “Anh đang ở Tòa nhà Phú Hằng ?”

Anh tăng âm lượng, tỏ vẻ hài lòng với câu hỏi của : “Đương nhiên ! Lẽ nào em làm việc ở ?”

Anh quả thật . Công ty chúng chuyển đến một tòa nhà văn phòng khác, cách Tòa nhà Phú Hằng hai con phố, từ năm ngoái.

Sau khi chuyển , gửi địa chỉ cho , nhưng hôm nay vẫn nhầm chỗ.

“Tôi tự về , ở đây đường một chiều, khó lắm.”

Biên Hằng im lặng một lúc cúp máy.

Khi về nhà, Biên Hằng sẵn ghế sofa.

Đây là một cảnh tượng hiếm thấy. Sau khi kết hôn, hầu hết là về nhà , nấu cơm chờ .

thường thì cơm canh nguội lạnh mà vẫn về.

Mỗi khi về, than phiền vì báo .

Anh luôn lạnh lùng : “Lẽ nào quanh em cả ngày ? Em tự ăn cơm ?”

cơm canh đều nguội hết …”

“Cơm nguội thì vứt là xong, chuyện cỏn con em cũng cãi với ?”

Thế là dám nữa, chỉ đặt phần của hộp giữ nhiệt từ .

Tôi ăn xong trong phòng khách đợi .

Thấy bước , Biên Hằng bất ngờ tiến đến đón.

Anh bên cạnh , giải thích: “T.ử Thanh, bận quá, đầu óc còn tỉnh táo, cố ý nhầm chỗ .”

Tôi cởi áo khoác : “Không .”

Anh sắc mặt , : “Hôm qua quá muộn, còn mưa bão lớn, Khương Vân Vi ở xa… đèn nhà cô hỏng, nên giúp sửa một chút.”

Tôi gật đầu, đáp một cách hờ hững.

“Em đang giận ?”

Tôi ngơ ngác ngước lên: “Không.”

Loading...