Không có anh tôi vẫn có thể sống tốt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:58:07
Lượt xem: 178

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

làm mất nhẫn, nghi ngờ là do lấy.

"Đêm qua chỉ đến gần . Sau khi rời , nhẫn của biến mất."

"Nếu thiếu tiền thì cứ một tiếng, thể cho ."

Tôi siết chặt nắm tay, cảm thấy buồn phẫn nộ.

"Ý cô là gì? Nói thẳng là nghi ngờ trộm nhẫn của cô ?"

An Sênh khoanh tay, nhạt: "Tôi thế, nhưng sự thật là khi , nhẫn của cánh mà bay."

Tôi sang Bùi Dã, ánh mắt đầy thất vọng: "Anh cũng nghĩ như ?"

Bùi Dã khựng một chút, trực tiếp trả lời, nhưng sự do dự của lên tất cả.

Ngực nghẹn , một cơn lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng. Thì , lòng tin của một dành cho khác dễ dàng lung lay như .

Ánh mắt im lặng của   như một gáo nước lạnh tạt thẳng .

Tôi hít sâu, cố kìm nén nghẹn ngào: "Đừng vu khống khác, gì cũng chứng cứ."

An Sênh càng thể lấn tới.

"Chứng cứ? Cậu dám để lục túi ? Đêm qua tận mắt thấy bỏ nhẫn túi ."

"Nếu tìm thấy, quỳ xuống xin !"

Tôi vì tức giận. Cái kiểu " thấy" của cô cứ như thật .

Tôi cầm lấy túi, định mở cho cô xem ngay lập tức. kéo khóa, Bùi Dã giữ tay .

"Đủ ."

Anh mệt mỏi xoa trán, sang An Sênh: "Chiếc nhẫn đó bao nhiêu tiền, chuyển khoản cho cô."

An Sênh nước mắt lưng tròng, Bùi Dã tủi : "Chiếc nhẫn đáng tiền, nhưng nó ý nghĩa đặc biệt với . Bùi Dã, bảo cô trả ."

"Tại trả? Tôi hề lấy!"

Bùi Dã siết c.h.ặ.t t.a.y đang run lên vì tức giận, giọng điệu dịu dàng như dỗ dành: "Đây chuyện lớn gì cả, cứ để giải quyết, ngoan nào."

Tôi trợn tròn mắt, tin nổi thể như .

"Bị vu oan là chuyện nhỏ?"

"Để một cô gái địa chỉ nhà , thể xuất hiện bất cứ lúc nào chuyện lớn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-co-anh-toi-van-co-the-song-tot/chuong-5.html.]

"Chiếc khăn quàng tặng đưa cho khác đeo chuyện lớn?"

"Lạnh nhạt với tâm sự với khác cũng chuyện lớn?"

"Bùi Dã, với , cái gì mới là chuyện lớn? Là chia tay ?"

Nói đến cuối, giọng nghẹn vì nước mắt.

Anh nhíu mày, tay siết chặt hơn: "Chia tay? Đừng trẻ con quá giới hạn..."

Tôi đỏ mắt hất tay , đồ trong túi cũng theo đó rơi lả tả xuống đất.

Một chiếc nhẫn nam trơn bóng lăn tấm thảm.

Tôi sững sờ, chậm rãi cúi xuống nhặt lên.

Mặt trong chiếc nhẫn khắc tên tắt của Bùi Dã.

Thì , đây mới là thứ mang "ý nghĩa đặc biệt" mà cô .

An Sênh cầm lấy chiếc nhẫn từ tay , đầy châm chọc:

"Bùi Dã, chẳng bảo bạn gái lòng tự trọng lắm ?"

Đầu óc trống rỗng: "Tôi xuất hiện trong túi của ..."

Trên đầu truyền đến một tiếng lạnh lùng. Tôi ngẩng lên, đối diện với ánh mắt băng giá của Bùi Dã. Trong đôi mắt , còn cả sự giễu cợt.

"Đến nước , em còn giả vờ ?"

Anh thèm giải thích, dứt khoát bỏ . An Sênh ném cho một nụ chiến thắng, cũng chạy theo .

Nhìn bóng lưng cô , trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh tối qua, lúc cô bất ngờ đến gần .

Chiếc nhẫn , chắc chắn là lúc đó cô lén bỏ túi .

Vì nó quá nhỏ, nên phát hiện .

Tôi gọi điện cho Bùi Dã để rõ sự thật.

phát hiện vội quá, bỏ quên điện thoại trong nhà.

Ánh mắt vô tình lướt qua chiếc áo len bàn—món quà đan lâu. Tôi khổ, nó bỏ mặc ở đó từ hôm đến nay, từng mở một .

Có lẽ đúng như An Sênh . Anh thèm để mắt đến.

rõ ràng nhớ rằng, khi dành dụm tiền mua khăn quàng cổ tặng Bùi Dã, sẽ đeo cả đời.

Chính , dù khăn đắt thế nào, cũng quý bằng thứ tự tay làm cho .

Vậy tại bây giờ đổi ?

Loading...