“Mẹ.” Tôi khá bình tĩnh phụ nữ cuối cùng cũng gào thét một cách điên cuồng: “Lúc đó họ cũng giữ như ?”
Mẹ đột nhiên sững , nước mắt trong khóe mắt đột ngột lăn dài. Mẹ lập tức , nữa, cũng thêm lời nào.
Tôi yên bóng lưng run rẩy của , đợi một lúc định rời . Tôi còn cần làm một bộ đề thi nữa.
“... Nếu mày còn thi thì đừng ở nhà nữa.”
Tôi dừng bước, kỹ thì giọng vẫn run run, nhưng ngữ điệu bình tĩnh.
“Vâng ạ.” Tôi nghiêm túc trả lời .
Rồi hai chúng chìm im lặng lâu.
lúc thực sự định rời , đột nhiên một tiếng: “Mày xem mày giống ai cơ chứ. Từ đầu tiên tao thấy mày, tao tài nào yêu thương nổi, cho đến bây giờ tính cách cũng chẳng chút nào giống tao, vô tâm vô phế, ích kỷ.”
Tôi khựng , siết chặt tay.
Trong đầu tràn ngập gương mặt của một khác, đột ngột , để rõ mặt : “Con từng 'cháu gái giống '. Mãi con mới nhận , con giống . Tính cách cũng giống . Nếu đổi khác, sống ở đây chắc trầm cảm đến mấy trăm .”
Biểu cảm của dần dần nhạt , thể đang mỉa mai điều gì.
“Trước kỳ thi đại học con sẽ , kỳ thi con sẽ rời . Con thể gửi tiền hàng tháng, nhưng sẽ gửi nhiều và cũng sẽ nữa.”
Nói xong câu đó, lập tức bước ngoài, để một chìm trong bóng tối.
Bố đó đến tìm nữa. nhờ phúc của họ, những ngày cuối cùng kỳ thi đại học sống yên bình. Tôi chuẩn thứ cần thiết, đeo cặp sách đến phòng thi tìm chỗ của .
Tôi đến buổi chiều, lúc đó mặt trời sắp lặn, chân trời xa nhuộm một màu đỏ rực. Tôi tựa lan can ngắm trời, mây như trộm uống rượu do gió ủ, mặt đỏ ửng thành từng mảng, trêu đùa nửa bầu trời.
Tâm trạng bình yên hơn bao giờ hết, mang theo cảm giác mãn nguyện khi chuyện đấy.
Tôi sắp rời khỏi nơi , cả khi ngủ buổi tối, nhắm mắt đều là cuộc sống tương lai. Cho đến khi mơ màng thấy tiếng “ầm” thật lớn phát từ cửa, chống dậy, mở mắt đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-cam-long-sa-nga/chuong-7.html.]
sáu giờ. Buổi thi đầu tiên là chín giờ. Giờ ngay cả bên ngoài cũng chẳng mấy .
Tôi vốn định dậy ăn sáng , nhưng khi mở cửa quán thấy đang ở cửa.
Mặt bình thản.
Tôi đôi mắt vô hồn như đây của , tức thì toát mồ hôi lạnh . Tôi gần như ngay lập tức chạy trong quán, nhưng cửa khác chặn .
Lúc đó mới phát hiện ở cửa chỉ mà còn mấy đàn ông nữa. Bố đang chuyện gì đó với một trong họ.
Một trận hoảng loạn bao trùm . Tôi định la lên, nhưng một đột nhiên bịt miệng . Họ giữ chặt kéo lên một chiếc xe.
Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng khi thấy em trai xe, chợt hiểu họ đưa .
Tôi chút thể tin nổi, tay chân lạnh ngắt, nhưng còn để ý đến điều gì khác nữa. Sau khi đó buông , lập tức với : “Con ký, con hiến thận cho em . Mẹ thả con , con thi xong sẽ phẫu thuật. Mẹ đợi con thi xong , thi xong con nhất định sẽ làm...”
Mẹ gì mà chỉ .
Tôi lo lắng đến mức năng lộn xộn, kéo chặt vạt áo : “Con cầu xin , cho con thi, thi xong con nhất định sẽ hiến thận, bây giờ con ký luôn… Con cầu xin , cho con thi mà… Mẹ ơi...”
Tôi van xin đến cuối cùng, giọng mang theo sự nức nở kìm nén . Cơ hội mà mong đợi bấy lâu, mang theo bao nhiêu niềm vui để đến cuộc hẹn với tương lai của chính , mà đập tan tành trong chốc lát.
“Mẹ... Mẹ thể làm ... Con cầu xin ... Mẹ cho con một con đường sống mà...”
Những cảm xúc mà kìm nén hơn chục năm trời bỗng chốc tuôn trào. Mặt đầm đìa nước mắt, nắm chặt lấy áo buông.
Em trai dường như dọa sợ, em bao giờ thấy như .
“Mày sẽ khỏi đây .” Mẹ câu đó.
Tôi sững : “Mẹ bao giờ tự tranh đấu, dựa mà cho con tranh đấu!”