Kỷ Thành Kiệt gật gù như hiểu như , chợt phản ứng : “Thế thì nãy mày còn nhận tiền của tao cho làm gì?”
Tôi thấy phản ứng kịp thì nhanh chóng chạy , chạy hét: “Cậu cho cháu đấy! Đồ cho thì lấy là ngu!”
Sau thường nghĩ, lẽ đó nên chọc tức như , ít nhất nên hét xong câu đó chạy mất, lẽ nên đầu nở một nụ với .
Tôi bao giờ ngờ, cuối cùng gặp thì chỉ còn một khung ảnh. Kỷ Thành Kiệt phóng xe quá tốc độ ở ngã tư, xảy tai nạn giao thông tử vong tại chỗ.
Mẹ ông bà ngoại kéo chửi bới, đánh đập linh đường. Họ mắng tại cho Thành Kiệt tiền, mắng tại chăm sóc Thành Kiệt thật , mắng rằng cái c.h.ế.t của Thành Kiệt là do , mắng rằng nếu vì , Thành Kiệt một tương lai .
Mẹ chỉ quỳ mặt đất, ánh mắt vô hồn, thậm chí còn .
Tất cả vây quanh họ, thì kéo ông bà ngoại, thì chỉ trỏ . Mẹ bao vây bởi từng câu mắng chửi, một quỳ ở đó đầu cúi sát mặt đất.
Tôi ở cửa . Tôi luôn cảm thấy đang gào thét điều gì đó trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn từng bàn tay kéo xuống tận đáy bùn.
Mẹ chìm sâu xuống. Sau đó, đột nhiên đổi tên cho em trai , đổi thành Phương Kiệt.
Mẹ càng ngày càng trầm lặng. Bố cũng thường xuyên về nhà ban đêm, về thì cũng chỉ chơi với Phương Kiệt một lúc, chuyện với .
Tôi vẫn tiếp tục làm việc cho bà chủ tiệm tạp hóa, vì phát hiện sẽ bao giờ cho tiền nữa, thậm chí đôi khi còn cho nhà. Thậm chí còn nghĩ liệu sợ làm hại con trai .
Cho đến kỳ thi trung học phổ thông, đột nhiên đăng ký cho ở nội trú trường học, chẳng hiểu ở trường một năm.
Ngay khi kỳ nghỉ đông kết thúc, gửi đến đó. Tôi chợt cảm thấy như thể vứt bỏ khác một món đồ bỏ .
Đêm đầu tiên làm học sinh nội trú, chạy ngoài tòa nhà ký túc xá, lâu. Thậm chí trong tang lễ của , còn , bởi vì nụ khung ảnh của , cũng nở một nụ với .
thể , cũng thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-cam-long-sa-nga/chuong-4.html.]
…
Cuối cùng, cuộn ở góc tường, lén lút lấy túi kẹo mà cho đây , nhét một viên miệng. Chỉ còn gói kẹo là kỉ niệm để , giấu lâu.
Thực , nhớ , nhưng sẽ . Bởi vì thấy những lời đó sẽ suy sụp, đánh đau.
Tôi thấy ánh mắt của . Ánh mắt sâu thẳm vô hồn đến tận xương tủy, chen chúc đầy những uất ức.
Thực nghĩ hiểu , bởi vì một đêm mưa, một nữa nhốt ngoài cửa, run rẩy co ro ở bậc cửa, nồng nặc mùi rượu mở cửa .
Mẹ ôm cả một đêm. Thế là, tự cho rằng hiểu , bao giờ nhắc đến nữa, coi đó là sợi dây ràng buộc duy nhất giữa và .
bây giờ, còn sợi dây ràng buộc nào nữa, bỏ rơi , cuối cùng thể thật to ở một nơi .
Từ đó trở , bao giờ nữa, trở thành một đứa trẻ hư mà chỉ thành tích học tập là tạm chấp nhận , suốt ngày đánh trong trường. Chỉ cần một chỉ trỏ , khiến lòng tự trọng rách rưới của đe dọa một chút, sẽ xông lên đánh .
Mà con gái đánh kết cục thường , ngày nào cũng vết thương mới. Khoảng thời gian đó, mơ hồ.
Trước đây vẫn luôn bận rộn vì sống hơn một chút mỗi ngày, bây giờ rảnh rỗi, mỗi ngày nên làm gì. Đôi khi nghĩ, chắc hẳn may mắn khi đưa quyết định . Mẹ sẽ bao giờ buộc nhớ rằng trong nhà còn một cô con gái nữa.
Nghĩ đến đây, lơ mơ theo dòng , cho đến khi giáo viên tiếng Anh đột nhiên gọi tên dịch bài khóa. Tôi đang ngẩn , đầu óc trống rỗng, dậy bài khóa tay.
Sink or Swim.
Tôi khựng , dịch thẳng : “Chìm xuống hoặc bơi.”
Chính cũng cảm thấy logic, nhưng các bạn học cũng ai , giáo viên cũng ngắt lời , đành cứng đầu tiếp tục dịch.