Tôi dựa tường, thầm nghĩ thà đá thêm mấy cái nữa còn hơn.
Kỷ Thành Kiệt , đột nhiên phá lên, vỗ vai : "Người bảo cháu gái giống , mày đúng là giống tao. Hồi nhỏ, mày cũng là nhân vật nổi tiếng một ở trường, vì chuyện mà mày ít đến dọn dẹp bãi chiến trường cho tao."
"Mẹ đánh ?" Tôi tò mò.
"Đánh tao á?" Kỷ Thành Kiệt ngớ : "Chị tao bao giờ đánh tao, thậm chí trong nhà chúng ai đánh tao cả."
"Chị đánh cháu ?" Kỷ Thành Kiệt .
Tôi nghiêng đầu cho xem bên má còn và những vết bầm tím chân do đánh.
Tôi cứ nghĩ sẽ ngạc nhiên thể hiện sự đồng cảm với . chỉ những vết bầm một lúc, : "Hồi nhỏ chị tao cũng bố đánh như ..."
Giọng nhỏ, rõ, chỉ thấy vẻ mặt kỳ lạ, đó nhét một viên kẹo miệng : "Mày chắc chắn thích em trai mày nhỉ, tao cũng thích em trai mày. Từ khi em trai mày đời, chị tao chẳng còn thời gian để ý đến tao nữa."
Tôi bận rộn ăn viên kẹo trong miệng, để ý gì, nhưng vẫn trợn mắt khinh bỉ. Bố thiên vị thì liên quan gì đến em trai , tại ghét em ?
Đột nhiên phố vang lên một tiếng "ầm", một bóng đen vụt qua.
Mắt Kỷ Thành Kiệt sáng lên, lay lay , chỉ bóng đen đang phóng vút qua: "Thấy chiếc xe máy đó , ngầu lòi ?"
Cậu dường như chẳng hề nghĩ đến việc nhận phản hồi từ , tự luyên thuyên: "Tao nhất định mua một chiếc, ngầu quá mất."
"Chẳng đuổi việc vì trốn việc , tiền mà mua?" Tôi dội gáo nước lạnh .
"Tao tiền, nhưng chị tao mà." Kỷ Thành Kiệt ranh mãnh.
"Đừng mơ, cũng chẳng tiền ." Tôi l.i.ế.m viên kẹo trong miệng: "Mẹ còn trả nổi học phí cho cháu, bảo cháu tự tìm cách."
"..." Kỷ Thành Kiệt liếc một cái, ánh mắt đó hề thích tí nào.
Cậu dậy vươn vai, vỗ vai : “Tin tao , chị nhất định sẽ mua cho tao thôi.”
Tôi lườm , vẫn cảm thấy chuyện chẳng hy vọng gì. ngờ bình tĩnh thỏa hiệp.
Mẹ vẫn như thường lệ nấu ăn trong bếp, lắng Kỷ Thành Kiệt thao thao bất tuyệt. Khi xong, chỉ hỏi một câu: “Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Tôi ở cửa hai chị em họ, siết chặt bàn tay đang đau rát vì khuân vác đồ. Kỷ Thành Kiệt còn quên nháy mắt với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-cam-long-sa-nga/chuong-3.html.]
Mẹ , lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ ngăn bí mật trong tủ , đưa cho Kỷ Thành Kiệt: “Trong mấy vạn tệ, là tiền chị tự tiết kiệm, chồng chị , cứ cầm lấy mà dùng.”
“Dạ ạ, chị!” Kỷ Thành Kiệt vội vàng cầm lấy chiếc thẻ, tới kéo ngoài.
Thực nhớ rõ chiếc thẻ đó. Mẹ là giáo viên tiếng Anh tiểu học, luôn giảng ở tỉnh ngoài, mở mang kiến thức nên chuẩn tiền lâu .
Tôi cam tâm chỉ làm một giáo viên tiểu học. Thỉnh thoảng uống rượu buổi tối, khi say thì lẩm bẩm vài chuyện.
Tôi giả vờ ngủ ghế sofa, bao nhiêu luôn là một lắng đủ tiêu chuẩn.
Mẹ vốn đỗ một trường đại học ở tỉnh ngoài nhưng từ bỏ. Tôi thể hiểu nổi vì .
“Tao bảo là chị nhất định sẽ đưa tiền cho tao mà, mày còn tin.”
Tôi hồn.
“Chị là vì tao mà ngay cả đại học cũng học đấy.”
Tôi chợt ngẩng đầu, Kỷ Thành Kiệt đang vẻ đắc ý.
“Sao mà đưa tiền cho tao chứ.” Cậu giơ chiếc thẻ trong tay lên, dừng ngân hàng: “À , học phí của mày bao nhiêu tiền, tao rút cho mày.”
Tôi sững sờ một chút, : “Hai trăm.”
“… Cậu rút tiền là để đưa cho cháu học phí ?” Tôi nhịn hỏi thêm một câu.
Kỷ Thành Kiệt cắm thẻ ngân hàng máy, đầu : “Sao thể chứ, tiện thể đưa cho mày chút thôi, tao vẫn mua mô tô mà.”
Tôi gì nữa, lặng lẽ nhận lấy hai trăm tệ đưa cho bỏ túi, đó về hướng khác với .
“Mày đấy?” Kỷ Thành Kiệt kéo .
“Đi làm giúp bà chủ tiệm tạp hóa đó, hôm nay là nhận tiền công .” Tôi xoa vai đau nhức, mấy ngày nay thực mệt như , chỉ là kiểm kê hàng hóa thôi.
“Mày là một đứa trẻ học lớp hai cấp hai thì làm việc gì? Ai dám thuê mày, tao cho mày tiền ?”
“Ông sự đời ơi, dùng đứa trẻ như cháu thì trả lương ít, còn làm việc hăng hái, chỉ cần là con của bà chủ chẳng .”