Khi Trời Tối, Em Mới Là Thật - Chương 6: Căn Phòng Màu Tím
Cập nhật lúc: 2025-07-14 13:26:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Aiden từng gọi căn phòng đó là “phòng tên”. Không ai đến nó ngoài và Leana. Nó sâu trong tầng hai của biệt thự, nơi kiến trúc lệch lạc khiến phần hành lang đổ dốc nhẹ về phía Tây, dẫn tới một cánh cửa sơn màu xám bạc. Phía cánh cửa đó… là thế giới khác.
Căn phòng màu tím.
Màu tím nhạt phủ kín từ tường, trần đến tấm rèm lụa mỏng rủ cửa sổ. Không ánh sáng trực tiếp, chỉ là thứ ánh sáng mờ hư ảo như đến từ chính gian, phản chiếu lên những mặt gương khéo léo gắn các cạnh tường. Mỗi bước , Aiden cảm giác như còn ở biệt thự, còn là ca sĩ nổi tiếng, còn là con như tưởng tượng. Anh trở thành một điều gì đó khác — mềm hơn, dễ vỡ hơn, thành thật hơn.
Leana luôn chờ sẵn trong phòng. Không bao giờ là . Không bao giờ cô để thấy mở cửa.
Cô thể nghiêng ghế dài, một cuốn sách tựa. Hoặc đang lau một chiếc gương nhỏ mà chẳng khi nào phản chiếu gương mặt cô rõ ràng. Có hôm, cô giữa phòng, ánh tím rọi lên từng sợi tóc khiến cô như một phần của làn sương.
Và , họ chỉ lặng lẽ tồn tại trong . Không lời chào. Không hối thúc.
Mỗi kết thúc, Aiden đều thầm nghĩ: “Lần sẽ hỏi cô . Mình sẽ buộc cô trả lời.” khi mở mắt, căn phòng trống. Và một giữa tấm ga màu oải hương, tiếng đồng hồ đổ đúng 3:11 — như đêm.
Một đêm, Aiden cố tình đến sớm.
Anh phá vỡ chuỗi kỳ lạ . Muốn thấy Leana bước . Muốn hiểu cô là gì – thật, bóng ma, thứ gì còn xa hơn thế.
khi mở cửa, căn phòng… .
Leana.
Cô lưng , mái tóc xoã xuống vai.
> – Anh đến sớm.
> – Em luôn đến . Em bằng cách nào?
> – Căn phòng thuộc về căn nhà. Nó chỉ xuất hiện khi chúng cần nó.
Aiden cau mày. Anh bước , quanh – đầu để ý thật kỹ.
Không cửa sổ. Không tay nắm bên trong. Không ổ điện. Không gió. tấm rèm vẫn lay động, và mùi lavender vẫn nhẹ nhàng len lỏi trong khí.
> – Em từng sống ở đây?
> – Có thể. Ở một thời khác.
> – Em thật ?
> – Lại câu hỏi đó.
> – Anh cần .
Leana dậy, tiến gần. Đôi mắt cô còn long lanh như – mà tối hơn, sâu như bầu trời giữa rừng đêm.
> – Nếu em thật, sẽ còn yêu em ?
Aiden im lặng. Tim đập chậm . Hơi thở ngắt quãng. Anh câu trả lời.
> – Anh tại căn phòng màu tím ?
> – Tại ?
> – Vì màu tím là màu giữa xanh và đỏ – giữa lý trí và cảm xúc. Giữa thức và mơ. Căn phòng chính là ranh giới đó.
Cô đặt tay lên n.g.ự.c .
> – Khi ở đây, cần ai là thật, ai là ảo. Chỉ cần cảm nhận.
> – thế giới ngoài vẫn tồn tại.
> – Còn nếu thế giới ngoài thật?
Câu hỏi của cô như chiếc chìa khóa mở tung lớp vỏ mà Aiden luôn cố giữ. Anh chao đảo, như giữa hai lớp mặt nước — đang nổi đang chìm.
Khi Aiden tỉnh dậy, trời sáng.
Anh giường . Không trong phòng tím.
điều gì đó lạ.
Anh dậy, bước tới cửa sổ, kéo rèm .
Trước mắt còn là khu vườn biệt thự quen sống nhiều năm. Mà là… một vùng đồi tím. Cây cối tím. Trời tím. Sương mù tím.
Mọi thứ — tím.
Anh . Trên bàn là một mảnh giấy ghi vội bằng nét chữ từng thấy:
> “Anh bước quá sâu. Lùi , hoặc biến mất cùng em.”
— L
Căn phòng giờ đây giống như một nút giao – giữa tất cả những gì tin là thật và tất cả những gì sợ là thật.
Kể từ đêm đó, Aiden còn chắc liệu thể thoát khỏi căn phòng nữa. Vì ngay cả khi ở ngoài, vẫn tiếng gió rít qua tấm rèm tím trong trí óc , vẫn thấy Leana đó, đôi mắt tím nhạt, chờ bước .
Aiden nhớ rõ đầu tiên bước căn phòng đó là khi nào.
Chỉ , một đêm nọ, trong lúc đang mơ màng giữa hai diễn, lang thang trong biệt thự — và cánh cửa xuất hiện. Một màu xám bạc bóng loáng cũng bụi bặm, lặng im như thể nó luôn tồn tại ở đó, chỉ là ai để ý đến.
Và từ đêm , căn phòng trở thành nơi duy nhất thể ngủ yên.
Căn phòng màu tím.
Không tím rực rỡ kiểu oải hương mùa hè, cũng tím trầm tĩnh của những buổi chiều thu. Nó là thứ tím thể định danh, như một vệt mực loang trong giấc mơ – nửa ấm, nửa lạnh. Tường phòng sơn bằng loại sơn nhung mờ, khiến mỗi ánh sáng hắt lên đều như nhảy múa. Trần nhà cao , và ở góc xa là một chiếc ghế dài bọc nhung, nơi Leana thường .
Chưa bao giờ cô mở cửa mặt . Cũng bao giờ thấy cô rời .
Cô chỉ ở đó, như thể cô là một phần của căn phòng.
Aiden dám gọi tên mối quan hệ giữa họ. Tình yêu? Không. Gần gũi thể xác? Có, nhưng chỉ . Mỗi ở cạnh cô, thấy còn là chính . Giọng đổi khác. Cách thở, cách chạm – đều như bản năng quen thuộc. Và chính điều đó khiến hút sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-troi-toi-em-moi-la-that/chuong-6-can-phong-mau-tim.html.]
Leana bao giờ lớn. Nụ của cô là thứ gì đó mơ hồ, chỉ thoáng hiện nơi khóe môi và lập tức tan biến như khói thuốc trong bóng đêm. Mắt cô màu của màn đêm cơn mưa, ánh lên thứ buồn vĩnh cửu ai thể an ủi.
> – Em tin sự cứu rỗi, Aiden.
> – Tại ?
> – Vì em từng c.h.ế.t một .
Câu đó, cô từng thì thầm tai trong một họ quấn lấy giữa những tấm drap màu tím. Khi , tưởng đó chỉ là cách ẩn dụ – về tình yêu tan vỡ, về tuổi thơ đau đớn. càng ở bên cô, Aiden càng hoang mang. Có đêm, cô biến mất dù vẫn trong phòng. Có đêm, tỉnh dậy và thấy đang mặc quần áo biểu diễn, hiểu vì , dù chắc chắn cởi hết khi ngủ.
Anh từng thử đưa bạn tới phòng – nhưng cánh cửa... mở. Nó chỉ mở khi một , và chỉ khi thực sự thấy cô.
Có một đêm, Aiden thử thách giới hạn.
Anh phòng và hỏi cô:
> – Em thật ?
Leana trả lời ngay. Cô chỉ dậy, bước gần và nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c .
> – Tim đập vì em. Như đủ thật ?
> – em … điện thoại. Không mạng xã hội. Không xuất hiện cùng ngoài đời. Em chỉ tồn tại ở đây, giữa bốn bức tường.
> – Anh mang em ngoài ?
> – Anh hiểu.
> – Nếu em là ảo giác thì ? Nếu em là phần mà chôn giấu? Nếu em là hậu quả của những viên thuốc nuốt trong những đêm ngủ?
Aiden im lặng.
Leana đặt ngón trỏ lên môi .
> – Căn phòng tồn tại vì cần nó. Và em… chỉ là phần phản chiếu của trong gương.
Ngay lúc , tất cả gương trong phòng cùng rung nhẹ.
Leng keng… leng keng…
Âm thanh như thủy tinh vỡ, nhưng gì nứt. Gương vẫn còn nguyên, chỉ điều… mặt gương còn phản chiếu. Chúng trở nên trống rỗng – Aiden, Leana. Chỉ là màn sương tím mờ nhạt.
Aiden rùng . Anh lùi , , định chạy khỏi phòng.
Cánh cửa mở.
Sáng hôm , tỉnh dậy trong phòng khách.
Vẫn trong bộ đồ hôm qua.
Điện thoại báo hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ quản lý. Aiden show diễn tối nay. Album mới sắp mắt. Người hâm mộ đang đồn đoán về tình trạng sức khỏe tinh thần của .
Anh quan tâm.
Thứ duy nhất còn trong đầu là câu đêm qua:
> “Em chỉ là phần phản chiếu của trong gương.”
Vài ngày , quyết định tìm hiểu thật sự.
Aiden thuê một thợ xây – yêu cầu kiểm tra cấu trúc biệt thự, đặc biệt là tầng hai. Người đàn ông trung niên dò từng bức tường, mang theo thiết đo nhiệt và từ trường.
Vài tiếng , ông trở và :
> – Cậu chắc chứ? Tầng hai phòng nào như tả cả.
> – Không thể nào.
> – Tôi mang thiết . Vị trí , đằng bức tường đó là một lớp bê tông đặc. Không lối , hốc trống. Cũng từng ai xin giấy phép xây dựng thêm phòng ở đây.
Aiden tái mặt.
Sau khi thợ rời , chạy lên tầng hai.
Cánh cửa bạc… vẫn ở đó.
Anh mở .
Phòng tím vẫn hiện diện – , ấm áp và mời gọi như đêm.
Leana vẫn đang ghế dài. Cô ngước , đầu tiên với ánh mắt… đau đớn.
> – Anh nên đưa khác đây.
> – Em là gì?
> – Em là cơn nghiện mà thể cai. Là ký ức từng thật. Là ảo giác tự chọn.
> – Em đang trốn gì?
Leana trả lời. Cô chỉ bước đến, ôm lấy , thật chặt. Đôi môi cô kề bên tai .
> – Đừng hỏi nữa. Nếu yêu em, hãy để thứ như nó vốn là.
Và Aiden – như đêm – quên mất rằng từng ý định bỏ .
Có điều gì đó đang đổi trong .
Aiden bắt đầu sợ ánh sáng ban ngày. Anh tránh xa sân khấu, tránh xa gương mặt quen. Mỗi khi đêm xuống, chỉ bước căn phòng màu tím – để tìm Leana, để cần lý do, để còn chứng minh điều gì là thật.
Và , đang dần trở thành một phần của căn phòng .