Khi Trời Tối, Em Mới Là Thật - Chương 5: Thật Và Ảo

Cập nhật lúc: 2025-07-14 13:25:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ đêm hôm đó, Aiden còn chắc đang sống trong thực tại.

 

Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe — như một đoạn phim cũ phát màn hình mờ bụi. Ánh đèn còn sáng như . Mùi của căn nhà đổi. Những âm thanh đơn giản như tiếng đồng hồ tích tắc nước nhỏ giọt bỗng trở nên lớn hơn, chói tai hơn, như thể thế giới đang cố gào thét điều gì đó đầu .

 

Màu đỏ cứ xuất hiện khắp nơi — đôi lúc rèm cửa, đôi lúc trong giấc mơ, và thỉnh thoảng... trong gương. Màu đỏ của chiếc váy, của đôi môi, của ánh mắt Leana mỗi đêm. Cô vẫn đến, vẫn hiện diện, vẫn cuốn những cơn hoan lạc lối thoát. giờ, cô còn là Leana nữa. Hay đúng hơn, cô còn là phụ nữ mà từng cách đây một tuần, một tháng. Cô ít . Nhìn lâu hơn. Cười trong bóng tối.

 

, khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, thấy cô giường, gì, động đậy. Chỉ đó, mắt mở to, . Không chớp. Anh chỉ kịp thốt lên một tiếng “Leana?” thì cô biến mất, như từng tồn tại. Sáng hôm , căn phòng sạch sẽ, gối vẫn chỉ một vết lõm – chỗ của .

 

Aiden bắt đầu nghi ngờ chính .

 

Anh mở điện thoại, tìm những tin nhắn từng gửi cho cô – nhưng gì. Không cuộc gọi, tên liên hệ. Tài khoản mạng xã hội của cô tồn tại. Không ai trong ê-kíp của từng thấy mặt cô, dù cô ở nhà gần như mỗi đêm.

 

Chỉ một thứ vẫn còn: bức ảnh cũ từ tầng hầm. Anh giấu nó gối, như thể đó là bằng chứng duy nhất cho thấy điên.

 

 

 

Aiden trong phòng thu âm riêng, tay đặt phím đàn. Giai điệu cũ trở — một khúc nhạc từng mơ thấy nhiều , dù từng . Mỗi gõ phím, như thôi miên. Hình ảnh trong đầu hiện lên từng đoạn: một phụ nữ mặc váy đỏ nhảy múa giữa phòng, căn biệt thự ngập trong lửa, tiếng piano giữa màn đêm, và bàn tay dính đầy máu.

 

Anh chợt dừng .

 

Là mơ?

 

Hay là ký ức?

 

 

 

Chiều hôm đó, Aiden ghé phòng khám tâm lý. Bác sĩ Orlin là đàn ông trung niên, từng làm việc với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng – và cả những kẻ điên.

 

> – Aiden, trong bất kỳ dữ liệu nào?

 

> – Không ai . Không ai thấy cô ngoài .

 

> – Vậy thể đang tưởng tượng một . Một dạng hoang tưởng lâm sàng. Điều thường xảy với nghệ sĩ khi...

 

> – ảnh! – Aiden đập bức ảnh lên bàn. – Đây! Là cô ! Và ảnh chụp từ 2014!

 

Orlin cầm tấm ảnh, nhíu mày.

 

> – Tấm ảnh chỉnh sửa.

 

> – Không... thể. Nó ở tầng hầm! Trong nhà ! Một bản in cũ kỹ, bụi phủ mờ!

 

> – Aiden... đầu óc thể dựng thứ. Ngay cả ảnh cũng thể là một phần trong ảo giác. Điều cần... là nghỉ ngơi.

 

Aiden giật lấy tấm ảnh, dậy. Căn phòng bỗng chao đảo. Mắt nặng trĩu. Trong khoảnh khắc, mặt bác sĩ Orlin lẫn gương mặt của một khác – già hơn, tóc bạc, mặc áo choàng đỏ...

 

Anh choàng tỉnh khi ngoài đường. Đầu ong ong. Tay nắm chặt khung ảnh mà giờ chỉ còn là một mảnh giấy trắng.

 

 

 

Đêm đó, Leana đến. Không gõ cửa, báo . Chỉ xuất hiện ở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng, bộ váy đỏ quen thuộc.

 

> – Anh đang trốn em ?

 

> – Em thật ?

 

> – Còn ? Anh thật ?

 

> – Em là ai?

 

> – Em là ký ức. Em là khao khát. Em là thứ thể buông.

 

Cô bước tới, đặt tay lên má , dịu dàng như thể từng những đêm kỳ quái. Aiden cảm thấy lạnh, lạnh đến mức tim co rút . Anh kéo ghế, gương cạnh giường.

 

Gương phản chiếu hình ảnh cô.

 

Chỉ .

 

Một .

 

Gương bao giờ dối.

 

Anh thở hổn hển, . Cô vẫn ở đó, nhưng như bao phủ trong một lớp sương mỏng. Không rõ nét. Không thật.

 

Anh dậy, lùi khỏi phòng, chạy xuống tầng hầm.

 

Một nữa.

 

 

 

Tầng hầm tối đen, như từng ánh sáng.

 

Anh bật đèn pin. Không gì cả.

 

Không ảnh.

 

Không bụi.

 

Không dấu vết.

 

Chỉ một tấm gương lớn, phủ vải đỏ. Anh kéo vải xuống.

 

Trong gương, .

 

Chỉ cô.

 

Đứng đó.

 

Cười.

 

Từ khi Aiden phát hiện bức ảnh trong tầng hầm — hình ảnh một phụ nữ giống hệt Leana, nhưng từ hơn một thập kỷ còn chắc đang sống trong thực tại nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-troi-toi-em-moi-la-that/chuong-5-that-va-ao.html.]

 

Ban ngày, ánh sáng chiếu biệt thự còn là ánh sáng. Nó dường như bẻ cong, lọc qua một lớp kính mỏng phủ bụi thời gian. Đồ vật đổi chỗ mà nhớ làm điều đó. Chiếc đồng hồ treo tường dừng đúng 3:11 mỗi đêm. Những bản thu âm trong phòng studio tự phát tắt thiết .

 

Ban đêm... càng lạ.

 

Leana vẫn đến, vẫn hiện diện như một điều tất yếu. Cô giải thích vì giờ giấc sinh hoạt của , cũng hỏi điều gì về đời tư. Họ chỉ trong phòng, hoặc gì, hoặc chìm những cơn đam mê thể xác như một thứ nghi lễ tên.

 

, khi trời sắp sáng, Aiden cố giữ cô cuộc ái ân. Tay siết chặt cổ tay cô.

 

> – Ở . Đừng nữa.

 

> – Anh đang sợ điều gì?

 

> – Rằng khi tỉnh dậy... em còn ở đây. Rằng em thật.

 

> – Nếu em thật, thì tại nhớ em rõ hơn bất cứ ai từng qua đời ?

 

, một nụ chậm rãi và buốt lạnh, biến mất cánh cửa. Aiden chồm dậy, nhưng khi bật đèn, thấy ai. Căn phòng trống. Chăn gối nguyên vẹn. Cửa vẫn khóa từ bên trong.

 

Anh bắt đầu uống nhiều thuốc hơn. Thuốc ngủ. Thuốc tỉnh. Thuốc giảm đau. Chúng giúp giữ thăng bằng, hoặc ít nhất khiến tin là đang làm . càng uống, những cơn ảo giác càng sâu.

 

Anh thấy Leana mái nhà, về phía rừng rậm. Anh chạy ban công – ai.

 

Anh thấy gương, nhưng bóng phản chiếu là một khác – tóc dài hơn, ánh mắt rỗng hơn, đang với nụ lệch mép.

 

Anh thấy những đoạn nhạc mà nhớ từng .

 

 

 

Một đêm, Aiden tỉnh giấc giữa lúc mưa đổ.

 

Anh thấy tiếng nhạc dương cầm vang lên từ tầng – nơi căn gác mái khóa suốt nhiều năm.

 

Lạnh gáy, khoác áo và cầm theo cây gậy sắt, leo từng bậc cầu thang cũ kỹ. Cánh cửa gác mái hé mở, phát ánh sáng vàng nhạt. Khi bước , sững .

 

Căn phòng ... khác hẳn.

 

Nó sạch sẽ, như sống ở đây mỗi ngày. Trên bàn là một tách còn ấm. Một cuốn nhật ký mở toang, dòng chữ tay đều đặn:

 

> "Mình gặp . Vẫn là gương mặt đó, giọng đó. nhớ nữa. Mỗi tái sinh, bắt đầu từ đầu. Mình mệt … nhưng nếu thất bại, sẽ còn cơ hội nào nữa."

 

Bên cạnh là một tấm ảnh.

 

Không ảnh Leana.

 

Mà là ảnh Aiden – nhưng Aiden hiện tại. Trong ảnh, mặc áo sơ mi cổ điển, cạnh phụ nữ tóc đen búi cao, mặt .

 

Góc ảnh đề dòng chữ mờ nhòe: Viên – Paris, 1943.

 

Anh thở dốc. Tay run lên.

 

Mọi thứ trong đầu cuồng. Lịch sử, ảo giác, thời gian đan cài như một cuộn chỉ rối.

 

> "Em là ai…?"

 

Một tiếng động phía khiến .

 

Leana đó.

 

Không gõ cửa. Không bước chân.

 

Cô chỉ xuất hiện.

 

Ánh đèn vàng khiến làn da cô như phát sáng.

 

> – Anh ?

 

> – Cuốn nhật ký đó... là của em?

 

> – Không còn quan trọng nữa.

 

> – Em là ai?

 

> – Em từng là nhiều thứ. Người tình. Bóng ma. Ký ức. Thí nghiệm. ... em chỉ thật.

 

Cô bước đến gần , đưa tay chạm má.

 

> – Hãy tin em.

 

> – Em thật ?

 

> – Nếu cảm xúc là thật, thì thứ còn quan trọng?

 

Cô đặt môi lên môi , nhẹ như gió. Căn phòng bỗng xoay tròn, ánh sáng chớp nháy, và Aiden thấy trôi ...

 

 

 

Sáng hôm , tỉnh dậy ghế sofa phòng khách.

 

Không cuốn nhật ký nào.

 

Không gác mái mở.

 

Không tấm ảnh 1943.

 

Chỉ một tờ giấy rơi bên cạnh chân ghế.

 

Trên đó tay dòng chữ:

“Nếu đây là mơ, hãy cứ để nó tiếp tục.”

 

Không ký tên.

Loading...