Khi Trời Tối, Em Mới Là Thật - Chương 4: Tầng Hầm Không Gương
Cập nhật lúc: 2025-07-14 10:34:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Biệt thự Aiden đang sống do chọn. Đó là một món quà từ công ty quản lý – một căn nhà rộng, yên tĩnh, biệt lập đồi phía Tây thành phố. Không ai sống gần. Không ai làm phiền. Một nơi hảo để biến mất khỏi ánh đèn sân khấu.
từ khi cô bước đời , sự tĩnh lặng còn là yên bình nữa. Nó là trống rỗng. Là hoang hoải.
Đêm nay, khi cô rời mà lời chào – như – Aiden thể ngủ. Anh bước xuống tầng hầm. Cánh cửa sắt lạnh nhiều tháng mở , nhưng chẳng hiểu , nó dễ dàng bật tung như mới mở hôm qua.
Không khí bên trong tầng hầm mốc meo và ẩm thấp. Aiden bật đèn pin. Tia sáng yếu ớt quét qua những giá sách cũ kỹ, rương đồ phủ vải bạt và tủ gỗ ổ khóa gỉ sét. Ở cuối phòng là một chiếc bàn trang điểm cũ – nhưng gương. Chỉ còn khung gỗ trống trơn. Anh chợt thấy sống lưng lạnh buốt, rõ vì thời tiết thứ gì đó khác.
Anh đến đây vì lý do rõ ràng. Chỉ là linh cảm. Một cảm giác kỳ lạ thôi thúc tìm cuốn nhật ký thời thiếu niên – cuốn mà nghĩ vứt bỏ từ lâu. Ký ức tràn về theo từng bước chân lặng lẽ: hình ảnh của một Aiden khác, khờ khạo và mơ mộng, từng mơ đến tình yêu trong sáng.
Anh tìm thấy cuốn sổ trong một chiếc hộp gỗ, tầng giấy báo mục nát. Vẫn là bìa màu xanh cũ kỹ, mực nhòe. Anh lật vài trang, cảm giác như thời gian ngược.
, trong lớp đáy hộp, thấy một phong bì dày. Không đề tên. Không dán kín. Anh mở .
Bên trong là những bức ảnh ngả vàng.
Và ở bức thứ ba, tim Aiden như ngừng đập.
Một phụ nữ, căn biệt thự . Gương mặt... giống hệt Leana.
Không giống theo kiểu “na ná”. Là giống từng đường nét. Từng ánh mắt. Từng nụ nhẹ cong môi trái.
Anh lật mặt ảnh. Dòng chữ tay bằng bút mực đen, nghiêng:
> "Mùa thu 2014 – Leana. Vẫn như ngày đầu tiên."
Aiden thụp xuống sàn. Tay run lên từng hồi.
2014?
Cô thể giống hệt như bây giờ… nếu bức ảnh chụp cách đây hơn 10 năm. Anh lục tìm thêm ảnh khác – những tấm chụp cô ở sân , chiếc ghế gỗ cũ mà giờ mục nát. Cũng ảnh cô dạo đồi, tay cầm ô đỏ. Trong mỗi tấm, vẻ đổi, nhưng bối cảnh thì rõ ràng xưa cũ.
Aiden quanh. Bàn trang điểm. Giá sách. Gương vỡ. Căn phòng – Leana từng ở đây?
Không, thể nào. Cô cô mới chuyển đến thành phố. Rằng họ tình cờ gặp trong một buổi tiệc. từng chi tiết giờ đây như gợi một điều khác: thể cô dối, chỉ là… cô kể hết.
Anh lên tường. Một khung ảnh phủ vải trắng. Tay run run kéo vải xuống.
Một bức chân dung. Cũng là cô.
Trang phục khác. Thập niên khác.
Và bên khung ảnh là dòng khắc:
> "Leana A. Rosenthal – 1991–??"
Không năm mất.
Aiden lùi , ngã xuống nền đất lạnh. Hơi thở dồn dập, khí như đặc quánh trong phổi.
Cô là ai?
Hoặc đúng hơn – cô từng là ai?
Tại gương trong căn phòng ?
Câu hỏi cứ hiện lên trong đầu. Và nhớ : kể từ khi quen Leana, từng thấy cô soi gương. Trong phòng cô – dù ở khách sạn tại biệt thự – gương đều gỡ bỏ. Cô né tránh những nơi phản chiếu. Cô luôn mặt khi kính. Như thể... cô thấy chính . Hoặc thể.
Aiden dậy, đầu ong ong. Anh cầm lấy tấm ảnh và nhật ký, vội vàng rời khỏi tầng hầm.
Cánh cửa khép lưng. một điều gì đó trong bóng tối vẫn ở , như đang theo .
Từ khung trống nơi lẽ là gương, một hình bóng mờ nhạt thoáng hiện trong thoáng chốc.
Không Aiden.
Mà là Leana.
... ánh mắt còn dịu dàng như từng .
Từ lúc rời khỏi tầng hầm, Aiden còn ngủ .
Anh bật đèn suốt đêm, co ro sofa, hai tay giữ chặt tấm ảnh cũ. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, lộp độp kính cửa sổ. Cơn mưa khiến căn nhà vốn lạnh giờ càng thêm ẩm ướt, như thể thở của quá khứ đang rỉ rả trở về.
Anh sống ở đây hơn nửa năm, nhưng từng để tâm tới tầng hầm – nó như một phần lãng quên, cắt rời khỏi cuộc sống hiện tại. Vậy mà giờ đây, nó trở thành trung tâm câu hỏi trong đầu .
Tại trong ảnh là cô gái đang yêu – Leana – nhưng ghi năm 2014? Khi , còn là một trai rời trường nhạc, còn nổi tiếng, bước chân thế giới của hào quang và cám dỗ.
Và nếu cô thực sự xuất hiện từ lúc đó, tại chính nơi … thì cô là ai?
Sáng hôm , Aiden gọi cho trợ lý cũ – Ryan – từng giúp ký hợp đồng thuê căn biệt thự. Sau vài phút vòng vo, Aiden hỏi thẳng:
> – Ryan, cái nhà … ai ở ?
> – Ờ, hỏi lạ thế, Aiden. Công ty mua từ một nước ngoài. Mấy năm ai sống. Họ bảo từng là nhà của một nghệ sĩ piano nổi tiếng. Chắc ông già quá nên bán.
Aiden im lặng. Người nghệ sĩ đó nhắc tên. nghệ sĩ piano? Phải chăng là từng chụp ảnh cùng Leana? Hay... là chính – trong một kiếp nào đó, một chiều thời gian nào khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-troi-toi-em-moi-la-that/chuong-4-tang-ham-khong-guong.html.]
> – Anh giữ hồ sơ nhà ? Cái gì cũng – hình cũ, bản thiết kế, sổ đỏ, gì cũng .
> – Ờ... để hỏi công ty. Mà Aiden, chứ?
> – Không, , Ryan. Tôi đang sống với một mặt trong ảnh chụp cách đây 10 năm… mà hề già .
Ryan gượng qua điện thoại, tưởng rằng Aiden đang đùa. Aiden cúp máy khi kịp hỏi thêm gì.
Buổi tối, Leana .
Cô vẫn thế – mái tóc đen dài buông xuống vai, bộ váy lụa đỏ và ánh mắt như đốt cháy cả gian. Cô bước nhà cần gõ cửa. Như thể đây là nhà cô, .
> – Em đến, em kiểu gì ?
Aiden trả lời. Anh đặt bức ảnh lên bàn, xoay nó về phía cô.
Cô . Im lặng.
> – Đây là gì?
> – Em rõ là gì.
Leana mím môi. Không hoảng sợ. Không chối bỏ. Cô chỉ nhỏ:
> – Anh nên xuống tầng hầm.
> – Em là ai?
> – Em là em.
> – Em bao nhiêu tuổi?
Cô ngước lên, bằng ánh mắt kỳ lạ – như thể là kẻ ngây thơ hỏi một điều nên hỏi.
> – Anh nghĩ con đó còn quan trọng ?
Aiden lùi một bước. Cô bước tới một bước.
> – Em từng ở đây, đúng ?
> – Đã từng.
> – Với ai?
Cô thẳng mắt .
> – Với một giống .
Tim Aiden đập loạn. Không khí trong phòng như đặc quánh . Anh nhớ từng giấc mơ kỳ lạ từng từ khi chuyển đến – trong đó, thấy chơi piano, trong bộ vest cũ, một cô gái mặc váy đỏ. Và cô gái đó chính là cô.
Anh từng kể với ai.
> – Em là gì? – Anh thì thào. – Một hồn ma? Một trò đùa? Một ký ức?
Leana trả lời. Cô chỉ đưa tay, đặt lên n.g.ự.c , nơi tim đang đập dữ dội. Rồi cô nghiêng đầu:
> – Em là phần mà quên. Là thứ yêu khi yêu là gì.
> – Anh... từng em?
> – Không chỉ một .
Đột nhiên, điện chớp ngoài trời lóe lên. Căn phòng sáng rực tối sầm. Trong thoáng giây , Aiden thấy gương mặt cô biến đổi – như chồng lên hai khuôn mặt khác . Một là Leana . Một là... thứ gì đó già hơn, lạnh hơn, xa xăm hơn con .
Anh chớp mắt. Chỉ còn Leana. Vẫn xinh , vẫn bí ẩn.
> – Em sống bao lâu ?
> – Em sống. Em chỉ ở đây. Khi còn nhớ.
Cô rút tay , xoay bước lên lầu.
> – Đừng xuống tầng hầm nữa, Aiden. Anh sẽ thích những gì còn ở đó .
Và cô biến mất cầu thang, để Aiden bất động trong bóng tối đang dài như một chiếc bóng chủ.
Đêm , đầu tiên mơ thấy tầng hầm tự mở cửa. Những bức ảnh rơi khắp sàn, nhưng trong mỗi tấm, Aiden cạnh Leana – trong trang phục của những thời đại khác . Phục trang thế kỷ 18, sơ mi trắng của những năm 1950, thậm chí là bộ quân phục thời Thế chiến. Anh . Cô cũng . Chỉ cạnh – trong thời gian, gian.
Và trong gương – khung gương mà ngoài đời còn – thấy già .
Còn cô... vẫn .
Không đổi.
Không biến mất.
Không thuộc về nơi nào cả.