Một đêm lạnh. Trăng tròn mây che khuất từng đoạn, rọi ánh sáng mờ mịt xuống mái ngói biệt thự. Aiden một nơi phòng khách, ánh đèn dịu dàng hắt từ chiếc đèn sàn bên ghế sofa. Ly rượu vang đỏ tay nguội. Không khí tĩnh lặng đến lạ thường, như thể thế giới ngoài đang nín thở.
Cánh cửa mở tiếng động. Leana bước , mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài váy đen đơn giản. Mái tóc dài xoã nhẹ, vẻ cô mới đội mũ và tháo , rối. Cô gì, chỉ đặt túi xách lên bàn và thẳng trong bếp.
“Em uống gì ?” – Aiden hỏi với theo.
“Không. Em ở lâu .” – giọng cô đều đều, lạnh nhạt.
Aiden gật đầu, nhưng trong lòng nặng trĩu. Anh bước đến, tựa khung cửa bếp, quan sát Leana rót cho một ly nước lọc. Mỗi chuyển động của cô đều trơn tru, cẩn trọng — như thể cô đang đóng một vai diễn quen thuộc.
“Em lúc nào cũng đến như ,” Aiden , “giữa đêm, báo , rời mà lời tạm biệt.”
Leana , ánh mắt trống rỗng. “Vì em cần báo. Anh lý do em đến đây.”
Aiden im lặng. Rồi buồn. “Phải. Em đến vì thể xác. Vì đêm. Không vì tình cảm.”
Cô phủ nhận. Chỉ lặng lẽ uống nước.
Anh tiến gần thêm một bước. “ em bao giờ… cảm thấy gì ? Em từng nghĩ đến việc gọi là yêu, là một phần của em, ?”
Leana đặt ly xuống. Ánh mắt cô đ.â.m thẳng , sắc như lưỡi dao. “Anh yêu em. Đừng nhầm lẫn.”
Trái tim Aiden như thắt . Anh cố nuốt cơn đau. “ em em quan trọng với . Hơn bất kỳ ai. Em là bài hát từng thiện, là giai điệu mà thể xóa khỏi đầu.”
“Đó là vấn đề của , Aiden. Đừng biến nó thành của em.”
Cô bước lướt qua , để mùi hương hoa nhài nhè nhẹ trong khí. Aiden yên, cảm giác như cả căn nhà đang trở nên lạnh hơn. Cô mở cửa ban công, nơi gió đêm rít qua khe gạch.
Aiden bước theo. “Ít nhất, cho ... tại là ? Tại em chọn cho những đêm thế ?”
Leana đầu , đôi mắt cô lúc mơ hồ. “Vì hỏi quá nhiều. Trước giờ.”
“ giờ thì .”
“Vậy thì sẽ hối hận.”
Cô bước gần , đặt tay lên n.g.ự.c . Trái tim Aiden đập thình thịch. Đôi môi cô gần như chạm tai .
“Anh nên yêu em, Aiden. Em kiểu thể yêu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-troi-toi-em-moi-la-that/chuong-3-co-ay-khong-goi-toi-la-nguoi-yeu.html.]
Rồi cô , để trong giá lạnh và im lặng. Cánh cửa khép lưng cô, một tiếng động.
Gió đêm quét qua những mái hiên cũ kỹ, mang theo cái lạnh len lỏi tận tâm can. Trong căn phòng trọ nhỏ cuối một con hẻm im lìm, Aiden im bên khung cửa sổ mở hé, đôi tay siết chặt chiếc ly sứ nóng hổi, nhưng thể sưởi ấm lòng .
Cô ở mép giường, lưng về phía . Mái tóc dài buông xõa, vẫn còn đọng hương nước hoa quen thuộc – thứ hương học cách gắn liền với những đêm dài ngủ, với từng nhịp thở gấp gáp và những lặng kéo dài khi đèn tắt.
Aiden chậm rãi lên tiếng, giọng trầm khàn như lẫn gió:
> “Anh thích em… từ lâu .”
Không hồi đáp. Cô chỉ khẽ cúi đầu, thở dài. Mãi , cô mới cất tiếng, đều đều và một chút cảm xúc:
> “Đừng những điều như thế.”
Aiden dậy, bước đến gần. Đôi mắt – chân thành, yếu đuối, và mong chờ – thẳng cô:
> “Em mà… đến đây chỉ vì... chuyện đó.”
Cô mặt . Đôi mắt lạnh như sương, giận, buồn, chỉ là một rỗng thể lấp.
> “Aiden... Anh đến vì . Em giữ. em từng gọi là yêu. Và em cũng sẽ bao giờ gọi.”
Câu như nhát dao, rút . Anh ngạc nhiên. trái tim vẫn rướm máu.
> “Vậy... em từng cảm thấy gì ?”
Cô lặng thinh.
Anh hiểu.
Không một lời an ủi. Không một cái ôm.
Chỉ tiếng đồng hồ tích tắc, như nhấn mạnh sự thật: là dư thừa trong thế giới của cô. Một phép bước thể cô, nhưng chặn ngoài cánh cửa tâm hồn.
Aiden bước lùi , tim vỡ vụn nhưng vẫn cố giữ giọng bình thản:
> “Cảm ơn em... vì sự thẳng thắn.”
Đêm hôm đó, khi rời khỏi căn phòng, gió càng lạnh hơn. thứ làm run rẩy gió đêm, mà là sự trần trụi của một mối quan hệ tên, trái tim – chỉ còn thể xác và sự cô đơn.
Cô gọi là yêu. Và , mãi mãi còn là gì trong ký ức của cô, ngoài một cái bóng từng cạnh.