Bốn giờ sáng. Aiden vẫn ngủ. Bản thu âm hát dang dở im lìm trong laptop, đoạn nhạc ngừng ở giữa một câu hát kịp tất, như chính tâm trí lúc — lửng lơ và rối bời.
Bên ngoài, bầu trời sẫm màu chì. Thành phố rơi cơn mê sầu yên tĩnh, một bức tranh tĩnh lặng giả tạo tô điểm bởi ánh đèn đường mờ nhạt. trong lòng Aiden, thứ vẫn chuyển động, ngột ngạt và thể đặt tên.
Anh dậy, bước chầm chậm qua căn phòng rộng, lấy một ly nước lạnh từ tủ lạnh âm tường, men theo cầu thang gỗ lên ban công tầng cùng. Không khí sớm lạnh buốt lướt qua da mặt, nhưng đủ để làm tan sự bất an đang lớn dần trong lồng ngực.
Từ vị trí cao , Aiden thể thấy bộ phần sân ngôi biệt thự giữa sườn đồi — một thiết kế đặc biệt để tránh xa thế giới showbiz ồn ào. chính sự yên tĩnh đêm nay khiến thấy rờn rợn.
Và ánh mắt dừng ở một điểm bất thường.
Một đốm đỏ nhỏ xíu, gần như thể phát hiện nếu vô tình thẳng . Nó trong bóng tối, giữa ranh giới của đèn cảm ứng và hàng rào đá phía .
Aiden nheo mắt. Anh rõ từng vị trí thiết trong ngôi nhà . Là thích kiểm soát, luôn là cuối cùng ký duyệt từng thứ nhỏ nhất lắp đặt. Vậy mà cái chấm đỏ — trông như đèn báo hiệu — xa lạ.
Anh , bước nhanh xuống tầng hầm, nơi đặt hệ thống an ninh. Màn hình hiện thị các camera quanh nhà sáng lên, từng khung hình rõ ràng. Tất cả đều trích xuất từ hệ thống cũ cài đặt hai năm . Không gì bất thường. cái đèn đỏ hiện trong bản đồ hệ thống.
Lông tơ gáy dựng lên.
Aiden lấy một đèn pin nhỏ, mặc áo khoác bước sân . Không khí vẫn lạnh. Gió từ thung lũng thổi ngược lên tạo thành những luồng xoáy nhỏ khiến cây cỏ lay động.
Anh cúi xuống gần góc đèn sân vườn, nơi bóng tối bao phủ. Và thấy nó: một camera siêu nhỏ, gắn khéo léo mặt của đèn cảm ứng. Gần như vô hình, nếu chú ý kỹ.
Aiden cẩn thận gỡ thiết . Tay run nhẹ.
Quay trở nhà, đặt chiếc camera lên bàn làm việc. Cắm laptop bằng dây chuyển đổi. Không nhận diện. Thiết lưu dữ liệu — nó chỉ phát trực tiếp đến một địa điểm khác. Địa chỉ IP truy . Giao thức mã hóa lạ. Không hàng thông thường.
Anh im, chằm chằm màn hình. Đầu cuồng với hàng loạt câu hỏi.
Ai đặt camera ? Họ quan sát bao lâu? Họ thấy những gì? Và quan trọng hơn: họ thấy gì giữa và Leana?
Leana. Tên cô bật lên trong đầu như một lưỡi d.a.o găm. Đêm qua, đầu tiên cô bước nhà — lời giới thiệu, danh phận. Chỉ ánh mắt và thở kề sát. Một cuộc gặp gỡ tên, nhưng để dấu vết.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Aiden giật . Đồng hồ điện tử bên cạnh màn hình nhấp nháy: 4:37 sáng.
Anh bước cửa, bật đèn. Nhìn qua mắt thần.
Không ai.
Một cảm giác rợn chạy dọc sống lưng. Anh mở hé cửa. Trên thảm chùi chân, chỉ một cánh hoa lan trắng, rụng rơi, úa nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-troi-toi-em-moi-la-that/chuong-2-ngon-doi-co-mat.html.]
Aiden cúi xuống nhặt lấy, tay run lên nhẹ nhẹ. Anh ngửi thử — hương nhạt, nhưng thật. Không đồ giả.
Khóa cửa , bước phòng khách. Ánh sáng vàng mờ mờ của đèn bàn hắt xuống sàn nhà, đổ bóng dài ngoẵng như một bóng ma tên.
Điện thoại đổ chuông.
Không tên gọi. Không . Chỉ một dòng chữ lạnh lẽo: “Unknown”.
Anh đưa máy lên, bắt. Không lên tiếng.
Bên cũng im lặng. Rồi đó, một giọng nữ cất lên — thì thầm, gần như tiếng gió len khe cửa:
"Ngọn đồi đang , Aiden. Đừng để nó thấy phần đang giấu."
Rồi cúp máy.
Aiden lặng. Nhìn màn hình sáng mờ. Cuộc gọi kéo dài 7 giây.
Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Từ tầng thượng, một cánh cửa nhỏ tự bật đập tường “rầm” một tiếng.
Anh bước nhanh lên. Khóa cửa. cảm giác an rời khỏi căn biệt thự từ lúc phát hiện camera.
Trở về phòng làm việc, Aiden mở bản thu âm dang dở. Giọng hát của chính vang lên — nhưng dường như gì đó lạ. Anh tua . Ở giây thứ 43, giữa một đoạn lặng, âm thanh chen : như tiếng gõ cửa. Ba nhịp nhẹ.
Chính là âm thanh đó.
Và đó, một âm thanh thì thầm khẽ — nhỏ đến mức tăng âm lượng tối đa mới rõ:
"Leana… tránh xa ."
Aiden lạnh cả sống lưng. Anh từng câu . Không ai ngoài bản thu âm tồn tại. Và nếu ai đó thêm âm , nghĩa là họ truy cập hệ thống từ xa — hoặc từng ở gần.
Anh mở bộ camera trong hệ thống — , kiểm tra từng đoạn video trong 48 giờ qua. Phần lớn là hình ảnh tĩnh. ở một khung hình lúc 1:27 sáng, bóng lướt qua hành lang tầng hai. Mờ, nhưng đủ để nhận vóc dáng nữ, tóc dài.
Aiden chằm chằm. Hình ảnh chỉ kéo dài 2 giây. Sau đó biến mất.
Cô bao giờ lên tầng hai. Ít nhất, khi còn thức.
Anh ai đang chơi trò . một điều rõ ràng hơn bao giờ hết:
Ngôi biệt thự còn là nơi riêng tư.
Và những ngọn đồi xung quanh, tưởng chừng yên tĩnh, đang .