Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 86: Lý Thành Nghiên

Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:32:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Nghiên như một đứa trẻ, ngẩng đầu Thừa Mỹ, nhưng gần như thời gian để níu kéo, vì đôi chân ngừng bước về phía của cô bé nhanh nhẹn như một con thú hoang. Thừa Mỹ và Doãn Khánh Thiện đành theo bước chân của Thành Nghiên, băng qua bụi cây hòe xuống .

“Tại lúc nào cũng tháo cái vòng tay ! Lỡ như tìm đường về nhà thì làm ? Mau đeo cái cho chị!” Thừa Mỹ ngừng lải nhải, tay trái thô bạo nắm lấy cổ tay Thành Nghiên.

“Không.” Gương mặt vô cảm của Thành Nghiên dường như ẩn chứa một sự kháng cự lạnh lùng.

“Chị với em bao nhiêu ! Đây là thứ tuyệt đối tháo , lỡ như em tháo , chị và phát hiện nhất định sẽ phạt em thật nặng!” Sắc mặt Thừa Mỹ sa sầm, nhưng đôi mắt kích động dữ dội như một trận bão tuyết ập đến.

“Đàn bà xa, đồ thần kinh!”

Thừa Mỹ chỉ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Thành Nghiên, cô bé liền nhân cơ hội chạy đến chiếc xích đu, ung dung tự tại mà đung đưa. Thừa Mỹ từ từ , gương mặt xám ngoét những bóng cây xanh thẫm nửa tối nửa sáng xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô vẫn dừng cô em gái căn bệnh tự kỷ nuốt chửng.

“Nhìn con lải nhải ban nãy, đúng là sắp bức em gái ruột của phát điên ! Sao nó phát bệnh mà con cũng phát bệnh theo ! Nếu con còn như thế, sẽ dẫn Thành Nghiên tìm cha nó đấy.”

Trong khoảnh khắc, mắt Thừa Mỹ hiện cảnh tượng cha cô bác sĩ tuyên bố qua đời, cũng từ ngày đó, những đốm đồi mồi phủ kín gương mặt khô héo của Doãn Khánh Thiện, mái tóc vốn đen thẳm như nước giếng cũng trở nên bạc trắng như ngày hôm nay.

Dưới bóng cây hòe chập chờn lay động, Thừa Mỹ vẫn luôn dùng ánh mắt như ai đó đ.â.m một nhát d.a.o tim để Doãn Khánh Thiện và Thành Nghiên. Dần dần, nụ rạng rỡ duy nhất còn sót của cha, lờ mờ hiện lên trong đôi mắt phủ đầy sương giá của Thừa Mỹ…

“Đây là cái gì? Lẽ nào là sức mạnh thể chống cự chi phối vận mệnh của tất cả thế gian ? Lẽ nào vòng lặp nhân quả đó thật sự tồn tại?” Dù kết thúc cuộc đời bi t.h.ả.m , nhưng những thứ thể tồn tại và mất một cách tự nhiên như sinh lão bệnh tử. Trong phòng tắm rộng rãi, Dục Thành từ từ ngửa mặt , khoảnh khắc bọt xà phòng chầm chậm trượt xuống gò má, Dục Thành một nữa cảm nhận nỗi sợ hãi lúc cận kề trùng sinh.

“Đây chính là sức mạnh siêu thực mà tất cả đều tuân theo, một sức mạnh áp đảo tuyệt đối thể lường tương lai.”

Dục Thành lặng lẽ mặt nước phẳng lặng như đêm tối, nhưng bóng dáng của Thừa Mỹ theo gió, dịu dàng, thô bạo, từ từ hiện lên cánh cửa kính phủ đầy sương pha lê mắt Dục Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-86-ly-thanh-nghien.html.]

“Nếu thể gặp mặt dẫn chương trình Khương Chấn Vũ, thật sự hỏi rằng những lời để trong phòng phát sóng trực tiếp rốt cuộc là cạm bẫy, là lời ma quỷ!” Dục Thành tự hỏi .

“Sự vô tri thực sự , mà là mù quáng tin những suy nghĩ nhồi nhét. Không ai dạy những điều đó, Khương Chấn Vũ , bây giờ nghĩ , cuộc sống với Thừa Mỹ đặc sắc nhưng cũng đến mức xí. Bây giờ, cuộc sống với Châu Huyễn đặc sắc, nhưng vẫn những dấu vết xí ở khắp nơi. Cũng , đối với những yêu , những vì lẽ , nhưng đối với đói khát, những vì chẳng cũng thể xem như hạt gạo . Khi thực sự đối mặt, mới phát hiện đây dường như thích ngắm đến thế, cũng ham ăn như dự liệu. Hóa những khác thật sự tương ứng với những cuộc sống khác , trớ trêu cả hai loại đều là thứ thực sự . Còn sống độc từ trong bụng như Chu Minh Diệu, đủ can đảm.”

Ánh mắt Dục Thành thoáng lướt qua một thứ gì đó m.ô.n.g lung như gió, đến khi tầm rõ ràng trở , gương mặt tang thương như một kẻ lang thang. Đó là vẻ mặt đau khổ đặc trưng của một cố tìm lối thoát mới, nhưng cuối cùng đ.â.m đầu một ngõ cụt còn mịt mù hơn.

“Sao cứ cảm giác, tất cả đều là do ông trời cố ý trêu ngươi ! Nếu đây là trêu ngươi, thể ở mảnh đất An Thành rộng lớn , hết đến khác gặp .” Dục Thành ngửa đầu dựa thành bồn tắm, dùng nắm đ.ấ.m gắng sức đập bọt xà phòng, đôi mắt đau nhói trong im lặng, một lúc lâu , Dục Thành nghiến chặt răng, cố gắng nuốt ngược từng chút một tiếng gầm gừ và nỗi bi thương đang điên cuồng chực trào từ kẽ răng.

mà Thừa Mỹ, còn là Lý Thừa Mỹ của ?”

“Chào , tên là Lý Thừa Mỹ, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.” Đột nhiên, gương mặt Thừa Mỹ hiện lên trong đầu Dục Thành một cách hư ảo như một làn khói, lúc Dục Thành mới đầu tiên rõ diện mạo của cô ở cách gần, gương mặt trái xoan thanh tú toát lên ánh mắt ngây thơ lương thiện, đôi mắt sáng ngời, trông tuyệt đối trẻ hơn tuổi thật cả một con giáp.

“Cô làm thế nào từ một đàn bà chanh chua cáu kỉnh biến thành dáng vẻ linh động như bây giờ? Cái lý lịch ở phòng kinh doanh quốc tế của tổng công ty là chuyện gì? Còn cả đôi mắt tương xứng với khuôn mặt nữa?”

Đôi mắt đó, mí mắt đỏ và sưng, bọng mắt nhô lên phơi bày sót một chi tiết nào dấu hiệu của một trung niên. Có lẽ chính vì những điểm hài hòa với collagen đó mới khiến ấn tượng của Dục Thành càng thêm sâu sắc.

“Cô ký ức của kiếp ? biểu hiện của cô rõ ràng là chút liên quan nào đến bản của ! Phải , vận mệnh , thể nhớ chứ? Nếu vẫn luôn tồn tại trong ký ức của cô , cô hẳn hận thấu xương mới đúng. Dù phản ứng của cô quả thực khiến khó hiểu, nhưng nếu ấn tượng gì thì tuyệt đối tin, lẽ nào là chuyện hôn nhân của , học theo Thân Chính Hoán mà đến gần ? Thừa Mỹ cô nay bao giờ là hám lợi như . Chuyện đó ai cũng thể làm, duy chỉ .”

Dục Thành lặng lẽ trầm tư, nước trong bồn tắm ào ào tràn ngoài.

“Anh yêu, c.h.ế.t ở trong đó ?”

Loading...