Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 49: Bùng nổ

Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:31:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt vằn tia m.á.u của Lý Thừa Mỹ từ đầu đến cuối vẫn luôn cao ngạo dõi theo từng cử chỉ của Dục Thành, vẻ mặt cô theo mỗi tiếng thở dài của Trịnh Dục Thành càng trở nên khó đoán.

“Anh là cái thằng khốn nạn! Thời gian qua xảy bao nhiêu chuyện? Không thấy ? Tại chỉ nghĩ đến hưởng thụ cho bản ! Hoàn để ý đến cảm nhận của và các con?”

“Thằng khốn nạn”, là câu mà Trịnh Dục Thành ghét nhất đời, mà Thừa Mỹ cố tình chọn ngay cái lúc dầu sôi lửa bỏng để la lối om sòm. Dục Thành tức đến tối sầm mặt mũi, nhưng vẫn khẽ ngẩng đầu, cẩn thận cô.

“Máy chơi game! Ở nhà chúng nó chỉ là một thứ bao giờ phép bày ngoài sáng! Tại còn mua?! Trúng độc đắc ? Hay là một bước lên trời vị trí của Thôi Nhân Hách ?!”

Bao nỗi chua xót và phẫn uất, cùng những lời ngốc nghếch đó, Dục Thành thật sự gào lên một trận cho hả giận khuôn mặt lạnh lùng âm u , nhưng ngay khoảnh khắc hai vợ chồng bất lực , đôi môi dính chặt khiến Dục Thành nên lời.

“Ở công ty, mặt Thôi Nhân Hách , giỏi lắm ? Nếu bản chất là một kẻ ăn mày, thì lúc nào cũng nên bộ dạng của một kẻ ăn mày chứ, tại nào cũng khúm núm, mà đến lúc hành động thì thành thật?! Chẳng lẽ đến tận bây giờ vẫn còn mơ những giấc mộng hão huyền đó ? Rõ ràng là ếch đáy giếng ảo tưởng giây biến thành chim bằng, thật sự chịu đủ .” Những lời lẽ lăng mạ của Thừa Mỹ gộp còn tác động mạnh hơn Trịnh Dục Thành tưởng tượng, khoảnh khắc đôi mắt hung tợn của vợ, tim như sống sờ sờ mổ , đau đến co giật dần dần tê dại, nguội lạnh.

“Em đối với một phân biệt nổi trời tối sáng, việc máy chơi game ngâm hỏng ý nghĩa gì ? Cũng giống như cái gông đoạt mệnh trong tay Diêm La !”

Lý Thừa Mỹ lạnh lòng Trịnh Dục Thành đang lý sự cùn như một gã say xiêu vẹo, bộ dạng say sưa mê mệt, chỉ hận thể chui trong game của , cô chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, càng càng nặng nề. Ánh đèn vàng vọt chiếu lên khuôn mặt Thừa Mỹ, trông chút tan nát, giống hệt tâm trạng của cô lúc .

“Lý Thừa Mỹ!” Có chút căm hận, chút buông xuôi, cuối cùng cái tên đáng ghét tột cùng đó cũng nghiến từ kẽ răng, từng chữ một.

Ngay lúc Trịnh Dục Thành ngậm miệng , gương mặt Thừa Mỹ vẫn lạnh như băng giá. Dục Thành cố gắng nhắm mắt , đàn bà đáng ghét nữa, nhưng cái đầu hỏng hóc lời, càng lúc càng đến gần cô, Dục Thành chỉ thể mở to mắt thẳng cô.

“Trước khi ví von lung tung, nhất nên làm rõ cho , và cái máy chơi game, rốt cuộc ai mới là chủ của cái nhà ?!” Vẻ mặt hung thần ác sát của Thừa Mỹ trấn áp Dục Thành, mất một lúc lâu mới hồn.

“Anh thể tiếp tục sống với em nữa.” Ý nghĩ lặp cuối cùng cũng vọt đến bên miệng, Dục Thành vội hít một thật sâu, nuốt ý nghĩ đó bụng cuối, khi trấn an trái tim đang đập loạn xạ, Dục Thành đưa hai tay chống mạnh bức tường lưng.

“Tôi còn chẳng buồn ! Lương thì một tí! Tiền nuôi hai đứa con, tiền phụng dưỡng cha hai bên, còn trả nợ nhà hàng tháng, nhà đều xe , chúng thì ! Hê hê, ngay cả mua một chiếc xe đạp một chút cũng đắn đo mãi!”

Lý Thừa Mỹ lầm bầm c.h.ử.i rủa cái gã điều , Dục Thành lập tức cảm thấy nóng ran, thật khó chịu, như thể rượu uống mấy hôm giờ đồng loạt nổi loạn, đang gào thét đòi xông từ hàng trăm lỗ chân lông của .

“Đừng ngắt lời ?! Đừng ngắt lời , đừng ngắt lời !!!”

Dục Thành và Thừa Mỹ thực cùng lúc gào lên, nhưng khác với Thừa Mỹ đang la lối om sòm dứt. Đôi môi đáng thương của Dục Thành từ đầu đến cuối chỉ thể như con chim sẻ mổ thóc, rõ ràng tiếng nhưng vẫn phũ phàng lờ .

“Bây giờ là lúc thể sống theo sở thích ?” Có lẽ Thừa Mỹ gào thét quá mức, lúc dù cô ngậm miệng , cơ mặt vẫn ngừng co giật.

Dục Thành run lên một cái, liên tục lùi về , như thể sợ bẩn mắt mà tránh kịp. Thừa Mỹ dùng giọng lớn hơn nhấn mạnh một nữa.

“Tôi cảnh cáo ngắt lời nữa!”

Trịnh Dục Thành ấm ức thở dài, dùng ánh mắt đầy gai góc và phòng khuôn mặt hùng hổ của cô. Dù bao giờ chuốt mascara, nhưng đôi mắt Thừa Mỹ trong nháy mắt trợn lên như gấu trúc.

“Tôi vẫn xong! Tại cứ luôn ngắt lời! Chẳng lẽ từng ai dạy , nên khác xong mới suy nghĩ của ? Lý Thừa Mỹ, em đừng quên, bao giờ là vật phụ thuộc của em, là một con sống động, càng là chồng của em!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-49-bung-no.html.]

Trịnh Dục Thành chống nạnh, la lối om sòm, một bộ dạng gây sự, chỉ sợ thiên hạ loạn.

Thì một Trịnh Dục Thành luôn khúm núm một mặt mạnh mẽ như , vì kinh ngạc, Thừa Mỹ há hốc miệng hồi lâu khép .

“Trong những năm em chọn làm bà nội trợ thời gian, chính cái gã vô tích sự ngày đêm kiếm tiền nuôi em! Bây giờ em mặt mũi để tính sổ với ?” Bàn tay Dục Thành đang đỡ máy chơi game càng siết chặt hơn, chiếc giẻ lau lau những vệt nước máy, dấu hiệu dừng . “Kể cả mua một cái máy chơi game thì ! Anh động đến tiền sinh hoạt ? Có động đến tiền học của con ! Hay là động đến khoản tiền phụng dưỡng cho nhà em!”

Vài phút chậm rãi trôi qua, cho đến khi chân trời hé lên ánh sáng trắng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt Thừa Mỹ vài tia sáng tối rõ. Dục Thành mới cúi đầu, khẽ thở dài một tiếng dùng giọng vô cùng bi thương .

, dùng bộ tiền riêng mà dành dụm từng chút một để mua một cái máy chơi game. mỗi ngày cũng mỗi tháng, mà là hai năm trời, mới dám dũng cảm đầu tư một khoản cho sở thích của ! Tại ? Trong mắt em, chồng mua một cái máy chơi game chính là nguồn gốc của tội ? Chồng em đáng tội đến thế ?! Em vì cái máy chơi game em ngâm hỏng , trả giá những gì ? Cả ngày chỉ thể dựa một cái bánh bao để lấp bụng, trời tam phục nóng đến nôn mửa, ngay cả một chai nước rẻ nhất cũng nỡ mua, cái cuộc sống lén lút trốn tránh mới là thật sự chịu đủ .” Tiếng gào thét điên cuồng đến cuối cùng cũng trở nên yếu ớt, nước mắt tuôn nơi khóe mắt hòa cùng m.á.u trong tim, Trịnh Dục Thành mềm nhũn cúi đầu, trông như sắp ngã quỵ xuống đất.

“Xem bây giờ vẫn hiểu một chút nào những gì !” Thật hận , thật dùng gót giày cao gót nhọn hoắt, đá từng nhát từng nhát lên lên tim , cho dù cúi đầu cầu xin, Thừa Mỹ cũng sẽ nhíu mày một cái.

“Hê hê, còn hiểu! Tôi hiểu em cái gì! Cái gì?” Đôi môi lạnh lẽo, khô khốc của Dục Thành dần phong ấn bộ ý chí của Thừa Mỹ, khi trút giận trông thật xí, nhưng nỗi đau tim chân thực đến . Bất đắc dĩ, Thừa Mỹ mím chặt đôi môi vỡ nát sưng đỏ thậm chí còn vương mùi máu, nhưng trong cổ họng vẫn quên dâng lên một trận chua xót.

“Tại mỗi nhà chúng xảy chiến tranh, đều vô nguyên tắc mà hiểu em, nhượng bộ em, thậm chí là dẫm đạp lên cả sĩ diện để dung túng cho em đ.á.n.h đập ! Là vợ, em bao giờ nghĩ sẽ lập trường của để nghĩ cho một chút ?” Như thể cam tâm chịu trói như đây, Dục Thành gào lên t.h.ả.m thiết.

Trớ trêu , Thừa Mỹ là loại mặc cho mưa sa gió táp, vẫn sừng sững động, nếu răng và mắt lún trong một chút, Dục Thành thật sự nghi ngờ cả tạc từ đá.

“Anh gọi em mười năm là vợ, nhưng em dù chỉ một phút là hiểu ? Em từng nghĩ sẽ đến gần trái tim hơn ? Dù chỉ một chút thôi?!” Dục Thành chút hờn dỗi, giận cô vẫn luôn coi thường sự tồn tại của . Trong suốt quá trình đối đầu, Thừa Mỹ ngay cả một cái liếc mắt cũng cho , nhưng tim vẫn lỡ mất vài nhịp.

“Bao nhiêu năm nay, những bực dọc em chịu ở cơ quan, trong vòng bạn bè đều trút hết lên , em cũng sớm chịu đủ cuộc sống công sở ! Càng chịu đủ những sự so sánh hồi kết, điểm dừng của em! Nếu trong mắt em chẳng gì, còn họ thì vạn phần , thì em , đổi một chồng, đổi một cuộc đời khác ?!”

Lý Thừa Mỹ câm lặng Dục Thành, Dục Thành cũng im lặng xuống cô, như thể rượu uống đồng loạt ngấm, Dục Thành kiệt sức dựa khung cửa, đôi mắt hỗn loạn tả nổi, tứ chi càng mềm nhũn rã rời. Thừa Mỹ nặng nề thở dài, khi mở đôi mắt đang nhắm chặt, im lặng về phía huyền quan trống rỗng.

“Anh chỉ nghĩ về nhà thể một môi trường nghỉ ngơi thoải mái, tạm thời gác chút mệt mỏi tích tụ cả một ngày thậm chí cả một năm, cũng sức mạnh để tiếp tục kiên trì vô ngày mai, nhưng vợ ơi em làm những gì? Ngoài sự chế giễu ngừng thì là những lời oán thán dứt. So với công ty, nhà cửa khiến cảm thấy mệt mỏi hơn, so với việc đối phó với cấp , đồng nghiệp, và cả khách hàng, cảm thấy đối thoại với vợ mới là chuyện nguy hiểm và vô vị nhất đời !”

Dục Thành đau đầu như một bầy máy bay đang phiên oanh tạc bên trong, ôm lấy cái đầu sắp nứt , nghiêng tiếp tục gầm lên ngay mũi Lý Thừa Mỹ.

“Hê hê, ha ha ha ha…”

Thừa Mỹ vẫn sững ở đó, mặt lạnh tanh, một lời, khi cảm nhận ánh mắt đầy ẩn ý của Dục Thành, đáy mắt cô mới dần lấp lánh ánh bạc.

“Lý Thừa Mỹ em cảm thấy cái nhà chỉ em sống mệt mỏi , đừng quên còn chồng sống cùng em nữa?! Tại như ? Tại chúng sống một cách hèn mọn méo mó như thế , còn oán hận đối đầu ! Mẹ kiếp! Thật đáng c.h.ế.t! Đáng c.h.ế.t!”

Dục Thành vịn lấy vầng trán đau nhói, lảo đảo đến huyền quan, ngay khoảnh khắc đóng sầm cửa , đôi mắt Thừa Mỹ cũng như lồng n.g.ự.c Dục Thành, đều đang phập phồng dữ dội.

Đêm, thật sâu thẳm. Dần dần, Dục Thành và Thừa Mỹ yêu sâu sắc cái đêm im lìm, vô danh, đáng sợ . Bởi vì, chỉ đêm đen mới thể che giấu vết lệ, sự bất lực và cô đơn.

Thời gian trôi từng giây từng phút…

Bỗng nhiên, một tấm ảnh cũ ố vàng từ rơi xuống… Thừa Mỹ lặng lẽ cúi đầu, trong ảnh, một cô gái ngây thơ rạng rỡ đang nở nụ lười biếng hoạt bát với một Trịnh Dục Thành trẻ trung tuấn tú. Có một khoảnh khắc lơ đãng, đồng t.ử Thừa Mỹ ngừng co rút, nhưng ngay đó cô cay đắng. Quá khứ? Hê hê, cái thực tại một đống lông gà , thật tình yêu mà kiên trì bấy lâu năm đó rốt cuộc đáng !

Loading...