Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 194: Kẻ phá đám

Cập nhật lúc: 2025-12-06 18:05:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thân chủ quản, rõ ràng ngài …” Dục Thành bước một bước dài chặn mặt Thân Chính Hoán, ngừng sắp xếp những suy nghĩ vốn rối như tơ vò.

so với , Chu đại diện của chúng còn đói hơn nhiều, nên cứ đợi lượt , bên Phòng tín dụng chắc là đến Mẫn Hà.”

Dục Thành cúi đầu, đôi mắt dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy Dục Thành, một giọt mồ hôi rơi xuống trang giấy trắng, Dục Thành mất kiên nhẫn dùng đầu ngón tay lau , lau mãi, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống…

“Thân chủ quản, dù bây giờ cũng khách hàng nào cần tiếp. Vậy thể ăn cơm ?”

Dục Thành với vẻ khoa trương, để lộ hàm răng đang run lên cầm cập.

Thân Chính Hoán nhấp một ngụm cho thông họng, con ngươi đảo một vòng như kẻ trộm, như nhớ điều gì, liền đầu Dục Thành.

“Hôm nay quên ăn sáng , bây giờ sắp đói đến da bụng dính da lưng . Ngài cũng thể chất của khá yếu mà.” Dục Thành , tư thế của giống như một con rắn độc đang cuộn tròn .

“Vậy thì nhanh lên, đừng để đói quá sẽ hại dày lắm! Với cũng đừng ăn vội quá, cẩn thận nghẹn thực quản!”

Trực giác mách bảo Thân Chính Hoán rằng chắc chắn rơi cái bẫy logic mà Dục Thành giăng , dù lời giải thích đó khá lý, nhưng nhớ vẻ mặt kích động của Dục Thành, luôn cảm thấy gì đó . cảnh cho phép từ chối Dục Thành.

“Cảm ơn ạ, lát nữa ngài cứ ăn cơm cùng Mẫn Hà nhé.”

Thân Chính Hoán xong liền lo lắng mặt, Dục Thành , Tôn Mỹ Ngọc đang dùng ánh mắt sắc bén từ xa…

“Đi nhanh lên nào, sắp c.h.ế.t đói !” Minh Diệu ngờ Thừa Mỹ thẳng thắn đến , xem phụ nữ dễ đối phó. Phải làm đây, Minh Diệu ngắm phong cảnh bên trái, trong đầu ngừng suy tính, lẽ vì con đường nhiều dốc, Minh Diệu cảm thấy Thừa Mỹ giống một quen, nhưng thể nhớ tên đó.

“Sao còn nhanh lên, đói đến mức còn sức bộ nữa .” Cảm thấy phía ai, Thừa Mỹ đột nhiên dừng bước, hỏi Minh Diệu với vẻ quan tâm.

“Vậy Lý đại lý nghĩ chúng sẽ ăn gì ?” Minh Diệu đột nhiên phấn khích hỏi .

“Cái , thật ngại quá, vội quá nên chẳng kịp suy nghĩ gì cả.” Thừa Mỹ áy náy.

“Thừa Mỹ, cô vẻ thật sự chịu đói nhỉ? Rõ ràng là một cô gái vóc dáng mảnh mai như !”

“Bởi vì một khi cơ thể thiếu đường, sẽ run rẩy, mắt cũng sẽ tối sầm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-194-ke-pha-dam.html.]

“Còn tự nhận là cao thủ thể thao nữa chứ, rõ ràng là một con ma đói ẩn mà.”

Bị Minh Diệu truy hỏi dồn dập, vẻ mặt Thừa Mỹ vô cùng khó xử, Minh Diệu ngại ngùng gãi đầu .

“Anh đúng đấy, thật phận thực sự của là cô nàng địa ngục, đến nhân gian chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi.”

Câu bổ sung ngay đó của Thừa Mỹ khiến Minh Diệu nín . Có lẽ làm Minh Diệu thêm khó xử, Thừa Mỹ im lặng dãy cửa hàng xa lạ bên cạnh.

“Ồ! Ra là , thế thì chân của cô Thừa Mỹ là Lilith Vito ? Chính là vị bá tước ma cà rồng tấn công khi đang đ.á.n.h răng gương một đêm nọ .” Minh Diệu với vẻ thấu hiểu sâu sắc.

“Tôi cảm thấy thật sự tài kịch bản cẩu huyết đấy, nếu ngày nào đó làm đại lý nữa, thể thử tiểu thuyết xem !” Thừa Mỹ ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh đáp .

“Minh Diệu! Minh Diệu!” Vừa rẽ từ góc đường thoáng thấy nụ hư ảo của Thừa Mỹ, Dục Thành khỏi vui mừng khôn xiết. Dù giữa ba vẫn còn một cách, nhưng tiếng như của vượn đầu ch.ó bắt đầu vang vọng dứt bên tai Thừa Mỹ và Minh Diệu.

“Tốt quá , năn nỉ mãi, cuối cùng Thân chủ quản cũng đồng ý cho !” Dục Thành vui vẻ vỗ vai Minh Diệu, lớn.

“Anh Thân chủ quản ?” Nhìn thấy dáng vẻ háo hức đuổi theo bắt chuyện với Thừa Mỹ của Dục Thành, Minh Diệu liền ném cho một ánh lạnh như băng, nhưng khi Thừa Mỹ dừng bước, hỏi với một nụ gượng gạo.

“Trịnh đại lý, gặp thật quá, Chu đại lý còn hỏi lát nữa định ăn gì.” Khác với lúc nãy, giọng chào hỏi của Thừa Mỹ đầy phấn chấn.

“Ở ngã rẽ đằng một quán ăn Nhật mới mở, là chúng tiền trạm cho các đồng nghiệp khác .” Dục Thành vui đến mức khóe miệng sắp co giật. Khóe mắt đỏ hoe của Minh Diệu cũng ngừng co giật.

“Ý kiến tuyệt quá, chúng nhanh lên nào!” Thừa Mỹ với vẻ tràn đầy sức sống, cả như sắp nhảy cẫng lên khỏi mặt đất.

“Thật ngờ Lý đại lý hứng thú với đồ ăn Nhật như .”

“Không hứng thú, mà là đang vội lấp đầy bụng.”

Khác với Thừa Mỹ, Minh Diệu dùng ánh mắt như kẻ điên để Dục Thành. Dục Thành cũng để tâm, trong lòng chỉ nghĩ rằng làm một việc đúng đắn.

“Giống như nghĩ, thật ăn gì cũng , chủ yếu là ở bên cạnh , thật quá.”

Trên đường , sự hổ ngừng châm chích lòng tự trọng của Minh Diệu. Vì , dù Dục Thành chủ động kéo gần cách thế nào, Minh Diệu vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng.

“Ây da! Biết là hứng thú với đồ ăn Nhật, nhưng là con gái lên tiếng , nhanh lên Minh Diệu!” Tiếng như vượn đầu ch.ó nhấn chìm cả con ngõ nhỏ, đối mặt với hành động khoác vai bá cổ đầy hung hãn của Dục Thành, Minh Diệu né trái tránh nhưng vẫn thoát khỏi ngũ chỉ phong ấn của Dục Thành…

Loading...