“ mà? Hửm? Những gì chỉ là b.o.m khói thôi , mối bận tâm thực sự là gì?”
Dục Kỳ ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát sắc mặt Thừa Mỹ, suy nghĩ một lúc mới dõng dạc hỏi.
“Nói về cảm giác ? Thiện cảm thì là , nhưng thiếu cái cảm giác bùng cháy của định mệnh. Tôi... thực thử tìm hiểu một thời gian , nhưng càng gần thì cả càng m.ô.n.g lung.” Giọng điệu của Thừa Mỹ tuy ôn hòa nhưng đượm buồn. Dục Kỳ khỏi lộ vẻ đồng cảm, vì đối với những nỗi lo vô cớ , cô cũng làm .
Thời tiết gần đây cũng lạ, dù trời nắng cũng âm u, như thể lây nhiễm cảm xúc của con , càng thêm phiền muộn. Dục Kỳ cúi đầu suy nghĩ, nhanh chóng hì hì xoa vai Thừa Mỹ, trêu chọc: “Định mệnh? Cậu lớn từng tuổi còn gì đến định mệnh? Cái gì mà bùng cháy hấp dẫn chứ? Cưng , những thứ thực chỉ trong phim thôi. Cho nên, từ hôm nay cai ngay thói quen xem phim , nếu thật sự sẽ lỡ dở cả cuộc đời đấy, ?”
“Ý là chỉ thể như thôi ? vẫn chút cam tâm.” Thừa Mỹ đáp như nuốt giận trong, uể oải ngả ghế.
“Hay là quan điểm về tình yêu, hôn nhân của giờ luôn quá lý tưởng hóa ! Dù trong lòng rõ, thiện cảm của dành cho đó một trăm phần trăm, thực chỉ bảy mươi phần trăm thôi. Vậy thì Dục Kỳ, thật sự nên thử hẹn hò với ?” Thừa Mỹ chút khó xử Dục Kỳ. Dục Kỳ cảm thấy thú vị, phá lên ha hả.
“Chứ nữa, còn lập một cái bia tưởng niệm vĩnh hằng cho chủ nghĩa độc của ?” Tiếng dứt, Dục Kỳ liền vội vàng trách móc một câu. Thừa Mỹ càng càng ngượng, bờ vai vuông rộng của cô run lên vì xúc động. Dục Kỳ vội vàng ghé sát , cụng ly một cách sảng khoái với Thừa Mỹ.
“Cái gọi là định mệnh , thể lúc đầu nhận . Cứ lấy chính làm ví dụ nhé, và Kha Miễn nhà quen hồi lớp mười hai, mà còn là bạn của ông trời đ.á.n.h nhà nữa. Anh lớn hơn mấy tuổi, Thừa Mỹ mà, một cô gái cá tính như thể chọn một cách thế hệ làm nửa của chứ!”
Thừa Mỹ khỏi bật một tiếng, dù trong lòng thầm thấy chút với Dục Kỳ. Dục Kỳ nghiêm mặt nhoài , xua tay với Thừa Mỹ, hiệu cả, cũng to một cách hề e dè.
Đầu óc trống rỗng và choáng váng như sốt, Thừa Mỹ hỏi với giọng mũi nặng trịch: “Nghĩa là từ đầu, trong lòng chút cảm giác tồn tại nào ?”
“ đó, nhưng từ lúc nào, đột nhiên tò mò về thứ của . Thậm chí còn liên tục tưởng tượng, nếu chúng ở bên , cuộc sống hơn một chút, ngọt ngào và lãng mạn hơn một chút !” Dục Kỳ xé một miếng lá tía tô, cuộn thịt nhét miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-188-doi-theo-em-o-ben-em.html.]
“Không ngờ đời thật sự tình yêu như ? Thật thể tin .” Thừa Mỹ cũng nhai đến phồng cả má.
“Cho nên mới , quan hệ nam nữ mãi mãi là thể lý giải rõ ràng .” Dục Kỳ cảm thán với giọng điệu từng trải.
“OK! Vậy sẽ thử hẹn hò với bằng một trái tim rộng mở !” Thừa Mỹ một cách dứt khoát. Dục Kỳ chút lo lắng.
“Không cần ! Cứ thực tế một chút, cho dù là giai đoạn nồng cháy cũng chỉ nên mở lòng năm mươi phần trăm thôi.”
“ như thì, cảm thấy sẽ tùy tiện!”
Thừa Mỹ tin tai , Dục Kỳ như chuyện gì xảy , cuộn miếng lá tía tô cuối cùng nhét miệng, trong lúc trả lời Thừa Mỹ, khóe miệng còn nở một nụ phần tinh quái.
“ mà, giữa bạn chúng thì mãi mãi thể mở lòng .”
“Không nhảm nữa! Cạn ly!”
Tuyết vẫn bay lất phất ánh mặt trời u ám.
Chiếc đèn lồng đặc biệt trong phòng riêng khẽ sột soạt. Dục Kỳ và Thừa Mỹ rời , băng qua đường mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối vì hết chuyện...